Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 238

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tiểu Dịch Thần xảy ra chuyện, anh cũng không biết ư?
Anh chính là cha của Mộ Dịch Thần mà!
Nghĩ tới đây, Vân Thi Thi thấy lạnh cả người.
“Tôi vốn cho rằng, anh luôn có trách nhiệm của một người cha tốt.” Cô bỗng nói.
Mộ Nhã Triết ngẩn ra, một câu nói không rõ của cô khiến anh không kịp phản ứng, lại nghe thấy cô lạnh lùng nói tiếp: “Tôi không biết rốt cuộc Tiểu Dịch Thần chiếm vị trí nào trong tim anh, dù sao tôi cũng rất thất vọng với anh!”
Lời của cô đã chọc giận anh!
Đang tự dưng lại lên án anh, đây là ý gì!?
Là anh quá cưng chiều cô, bởi vậy nên sinh kiêu sao?
“Có phải là do tôi đã quá dung túng em hay không?” Mặc dù Mộ Nhã Triết đã cố nhẫn nhịn nhưng vẫn không kiềm chế nổi, lay mạnh bả vai cô.
Đầu Ng'n t túm chặt lấy vai cô, những lời của cô thực sự đã xâm phạm đến anh, anh cười lạnh nói: “Tôi làm cha như thế nào, em không có tư cách phán xét!”
Không có tư cách!?
Vân Thi Thi kinh ngạc nhìn anh, lông mi run run, cảm thấy đầy giễu cợt!
Đúng vậy, không có tư cách!
Anh ta nói không sai, cô có tư cách gì?
Sáu năm trước, là chính cô đã từ bỏ quyền nuôi nấng Tiểu Dịch Thần đúng không?
Vốn dĩ cô cũng không phải là một người mẹ trọn vẹn. Là chính cô đã từ bỏ quyền nuôi nấng đứa trẻ, bởi vậy, có tư cách gì chỉ trích Mộ Nhã Triết vô trách nhiệm?
Chỉ trích anh ta, cô không có tư cách, thực sự không hề có chút tư cách nào!
Nhưng dù vậy, chỉ nghĩ tới vẻ mặt mất mát của Tiểu Dịch Thần, tim bị thứ gì đâm vào!
“Tôi không có tư cách? Vậy anh có tư cách sao?”
Vân Thi Thi cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi biết, tôi không có quyền nuôi dưỡng Tiểu Dịch Thần, trên danh nghĩa cũng không phải mẹ của Tiểu Dịch Thần, là tôi từ bỏ quyền nuôi dưỡng con! Nhưng Mộ Nhã Triết, Tiểu Dịch Thần cũng là cốt nhục của tôi. Tôi sẽ không ***ng chạm gì đến quyền nuôi dưỡng Tiểu Dịch Thần của anh, nhưng điều khiến tôi thất vọng đau đớn chính là, lúc Tiểu Dịch Thần gặp chuyện không may, anh đang ở đâu?!”
Tiểu Dịch Thần gặp chuyện không may?
Chuyện gì?
Tim Mộ Nhã Triết đập trật một nhịp, chẳng hiểu ra sao: “Nó làm sao?”
“Anh không thây bây giờ anh mới hỏi tới, đã muộn rồi sao!?” Cô đau lòng nói: “Nếu như anh không muốn chăm sóc, tôi có thể chăm sóc cho thằng bé! Trẻ con còn nhỏ, không hiểu chuyện, chẳng lẽ hai cha con không thể ngồi xuống trò chuyện với nhau sao?! Dù có hiểu lầm lớn cỡ nào thì vẫn nên lắng nghe nhau giải thích chứ? Có cần phải ném con một mình ở đây như thế không!”
Nghĩ mà cô cảm thấy phẫn nộ không chịu nổi, chất vấn nói: “Tôi không biết rốt cuộc anh có phải là người tâm lí hay không! Hôm nay là sinh nhật con, nhưng anh, đã làm gì!?”
Mộ Nhã Triết cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Người phụ nữ ngốc nghếch này, bây giờ đang đường đường chính chính lên án công khai anh, anh mặc kệ, nhưng anh muốn biết rốt cuộc Tiểu Dịch Thần đã xảy ra chuyện gì, cô lại không nói rõ!
Chẳng phải đứa trẻ vẫn luôn chơi trong công viên sao?
Có thể xảy ra chuyện gì?
Khi cậu còn nhỏ anh đã sắp xếp cho con huấn luyện ở quân đoàn đặc chủng, bất kể là sinh tồn nơi hoang dã hay những tiêu chí khác, thành tích của Tiểu Dịch Thần cũng đều ưu tú kinh người.
Vì thế anh mới yên tâm để cậu lại một mình trong công viên.
Chẳng phải cậu muốn chơi sao?
Vậy để cậu chơi thật sảng khoái ở trong công viên thôi, có thể xảy ra chuyện gì được?
Vân Thi Thi cười lạnh: “Anh bảo tôi không có tư cách can dự, vậy tôi hỏi anh, trong lòng anh, tôi là cái gì? Tôi có thể có tư cách gì?”
Vân Thi Thi cười lạnh: “Anh bảo tôi không có tư cách can dự, vậy tôi hỏi anh, trong lòng anh, tôi là cái gì? Tôi có thể có tư cách gì? Dù tôi ngay cả tư cách để hỏi anh cũng không có, ở trong mắt anh, rốt cuộc tôi là cái gì? Là gọi đến thì đến, bảo đi thì đi hả! Tâm tình tốt thì trêu đùa tôi, tâm tình không tốt thì có thể tùy ý miệt thị phụ nữ, đúng không?!”
Mộ Nhã Triết lạnh giọng nói: “Câm miệng!”
Ánh mắt của anh dao đâm vào người cô, cảm thấy những câu nói của cô quá tự cho là đúng, phiến diện.
Anh nghĩ gì về cô, cô cần phải phỏng đoán như thế sao?!
Vân Thi Thi bị anh mắng một câu, trái tim càng nguội lạnh hơn.
“Tôi vốn cho là, thái độ của anh với ai cũng lạnh lùng nhưng...”
Nói được một nửa, chợt nhớ lại vẻ mặt cưng chiều dung túng ban nãy của người đàn ông với Tống Dạ Nhã, một góc trong tim hoàn toàn sụp đổ.
Cô đột nhiên cảm thấy nhục nhã, đối với người đàn ông này, cô nên ૮ɦếƭ tâm từ sớm mới đúng.
Tốt thôi, tâm đã ૮ɦếƭ, nên kết thúc thôi!
“Xin lỗi, là tôi tự mình đa tình!”
Cửa thang máy mở ra.
Cô xoay người bước vào không quay đầu lại.
Trở lại phòng bệnh, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hữu Hữu thấy sắc mặt cô khó coi, không khỏi nghi hoặc: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sao đi lâu như thế?”
Vân Thi Thi vẫn dọn dẹp đồ, quay lưng về phía cậu, không muốn cậu nhìn thấy mặt mình.
Trong *** rất khó chịu, như bị thứ gì đâm vào.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần liếc mắt nhìn nhau, hồn nhiên không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đồ của Hữu Hữu không nhiều lắm, một cái balo nhỏ, ít vật phẩm tùy thân, thu dọn rất nhanh.
Vân Thi Thi đi tới bên giường Hữu Hữu nói: “Hữu Hữu, mẹ đưa con về nhà nhé!”
Hữu Hữu gật đầu, Tiểu Dịch Thần nghe xong lại khẩn trương ngồi dậy, nhìn vẻ mặt khác thường của Vân Thi Thi, bất an hỏi: “Cô...cô phải đi sao?”
Trong lòng, hơi không nỡ!
Vào bệnh viện cậu vốn nên gọi điện cho cha. Nhưng chẳng hiểu sao cậu lại không muốn gọi.
Trong đó có yếu tố bực bội, nhưng nhiều hơn, là muốn có thời gian bên cạnh cô!
Thấy cô sắp đi, cậu luống cuống tay chân: “...Vậy còn cháu?”
Vừa dứt lời, Mộ Nhã Triết liền đi vào phòng bệnh, vừa bước vào phòng bệnh, anh nhìn thấy hai cậu nhóc vết thương khác nhau nằm trên giường, sắc mặt trầm xuống, nhíu mày lại.
“...”
Tiểu Dịch Thần trông thấy Mộ Nhã Triết cũng kinh ngạc, còn tưởng là Vân Thi Thi báo anh tới, muốn gọi một tiếng “cha”, nhưng chữ vừa đến bên mép, lại giận dỗi nuốt xuống.
Không muốn để ý đến cha!
Đến bây giờ vẫn cảm thấy không thể tha thứ.
Vốn đây là một sinh nhật hạnh phúc, nhưng giờ thành ra thế này, trong lòng cậu vẫn bực tức, vì vậy không muốn nói chuyện với cha.
“Xảy ra chuyện gì?” Mộ Nhã Triết hỏi một câu.
Người trong phòng bệnh không ai đáp lại.
Tiểu Dịch Thần cũng không quan tâm anh.
Vân Thiên Hữu nhìn sắc mặt của Vân Thi Thi, lại nhìn về phía anh, cậu vốn là người tinh tế, hiểu ra chắc chắn là người đàn ông này khiến mẹ tức giận, vì vậy cũng không để ý đến anh.
Trong lòng có sự phê bình lớn với Mộ Nhã Triết.
Xấu xa, khiến mẹ tức giận là xấu xa nhất, không thể tha thứ!
Vân Thi Thi quyết định mang Hữu Hữu đi, vết thương của Hữu Hữu không nặng, Tiểu Dịch Thần làm anh trai nên bảo vệ cậu hết sức, do đó vết thương rất nhẹ.
Còn vết thương của Tiểu Dịch Thần vẫn cần ở lại quan sát thêm, tuy bây giờ phải đi những trong lòng không nỡ rời xa cậu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc