Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 224

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Hừ, đây là cậu đang khoe khoang với tôi, cậu cao hơn tôi à?!”
“Tôi đâu có...”
“IQ thấp thì cao to có ích gì?” Hữu Hữu không vui nhíu mày.
Tiểu Dịch Thần bị rối loạn trận tuyến, tay chân luống cuống giải thích: “Tôi không chê bai vóc người của cậu, cậu đừng hiểu lầm nha. Hơn nữa tôi cũng không ngốc.”
“Cậu không ngốc sao?” Khóe môi Hữu Hữu cong lên thành nụ cười: “Vậy cậu nói cho tôi biết, 1+2+3+4+5+6 bằng bao bao nhiêu? Năm giây cho tôi đáp án.”
Tiểu Dịch Thần không kịp kháng nghị, vội vã xóe hai bàn tay bàn tay núc thịt, đếm Ng'n t.
Dáng vẻ nghiêm túc, giành giật từng giây.
“Đã hết giờ, đáp án?”
“20 đúng không?” Tiểu Dịch Thần bị con số làm đầu óc quay cuồng, cậu ghét nhất là làm toán.
“21! Ngu ngốc!”
“Không được nói tôi ngốc...”
Cái miệng nhỏ của Tiểu Dịch Thần dẩu lên, lòng tự tôn bị đả kích nghiêm trong, thấy hơi tủi thân!
Cậu dốc hết sức bảo vệ em trai, nhưng em trai lại chê bai cậu, hơn nữa, hình như còn không thích cậu!
Nhưng cậu rất thích em trai mà...
Không còn vẻ lạnh lùng kiêu căng khi cậu ở với người khác, đứng trước mặt Tiểu Hữu Hữu, cậu như một anh trai vụng về, chưa từng dỗ dành bất kì ai, nhưng ánh mắt cậu nhìn Hữu Hữu rất dịu dàng, bởi vì bị hiểu lầm mà lo lắng không yên!
“Cậu hại tôi và mẹ tách ra, tôi không muốn để ý đến cậu!”
Hữu Hữu vừa nghĩ tới việc không thấy bóng dáng mẹ đâu, trong lòng vô cùng thấp thỏm, bởi vậy tùy hứng nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý cậu.
“Xin lỗi, không phải tôi cố ý, tôi không biết đó là mẹ cậu...”
“Đó cũng là mẹ cậu, cậu không biết à?” Hữu Hữu lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, môi mỏng mở ra: “Mộ Dịch Thần, cô ấy mới là mẹ ruột của cậu, cậu nhớ kĩ cho tôi.”
“Cô ấy...là mẹ ruột của tôi?” Tiểu Dịch Thần bối rối!
Ban đầu cậu chỉ biết, Vân Thiên Hữu là em trai ruột của cậu, bởi vì huyết mạch không lừa được người!
Trên thế gian làm sao có thể có một đứa trẻ có ngoại hình giống cậu đến vậy?
Trong huyết mạch chảy cùng dòng máu, bởi vậy đối với em trai này, cậu có sự cảm ứng khó nói!
Từ khi cậu có nhận thức, đã có rồi!
Bình thường cậu hay mơ, trong giấc mơ, có một đứa trẻ nét mặt giống cậu, đi ở đằng trước, còn cậu ở đằng sau liều mạng đuổi theo.
Dần dần, khi lớn lên, cậu thường xuyên cảm thấy tim bất chợt đập nhanh, thậm chí là đau lòng, có đôi khi hô hấp cũng sẽ dồn dập, không hề báo trước ngất đi.
Đối với bệnh tình của cậu, các chuyên gia đều bó tay chịu trói, vì cậu làm một loạt kiểm tra cũng đều cho thấy cơ thể của cậu rất khỏe mạnh, không bất kì chứng bệnh nguy hiểm nào.
Không có chút manh mối.
Nhưng bệnh tình này không dừng phát tác, thường xuyên bất thình lình mà phát tác ra!
Theo số tuổi lớn dần, trong giấc mơ, dường như linh hồn của cậu bám vào cậu bé kia, bất kể là vui giận yêu ghét, thậm chí là ốm đau, cũng đều cảm nhận được!
Cậu dần hiểu rõ, đại khái đó chính là do huyết mạch ràng buộc!
Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Vân Thiên Hữu, cậu không hề có bất cứ nghi ngờ nào về thân phận của cậu bé này, lập tức kết luận, đây là em trai của cậu!
Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Vân Thiên Hữu, cậu không hề có bất cứ nghi ngờ nào về thân phận của cậu bé này, lập tức kết luận, đây là em trai của cậu!
Bởi vì cậu bé này cho cậu cảm giác, giống y như đúc trong giấc mộng!
Nhưng cậu lại không biết mẹ ruột của cậu lại chính là Vân Thi Thi!
Phản ứng đầu tiên là, chắc Vân Thi Thi là mẹ nuôi của của Vân Thiên Hữu.
Bởi vậy cậu cũng cho rằng Vân Thiên Hữu không biết thân thế của bản thân, từ đầu tới cuối không hay biết gì.
Vì vậy đối với Vân Thiên Hữu mà nói, cảm thấy vô cùng kinh hãi.
“Tôi có mẹ.” Cậu nhỏ giọng lặp lại: “Em trai, mẹ của anh, cũng là mẹ của em!”
“Mộ Dịch Thần, tôi chỉ có một mẹ.” Vân Thiên Hữu chau mày lại, mặc dù biết Mộ Nhã Triết chắc chưa từng nhắc với Tiểu Dịch Thần mẹ cậu ấy là ai, nhưng đối với hành vi “nhận trộm làm mẹ” của cậu ấy vẫn cảm thấy bất mãn.
“Ừ! Cô ấy là mẹ nuôi của em, nhưng mà có thể thấy, cô ấy đối xử với em vô cùng...Ừ, câu thành ngữ đó nói thế nào nhỉ...” Cậu khó khăn suy nghĩ, bỗng vỗ đầu một cái: “Ừm! Nhớ ra rồi, mẹ kế như mẹ ruột!”
Khóe mắt Hữu Hữu nhếch lên, tức giận nói: “Không phân biệt được đúng sai gì cả, câm miệng!”
“...Em thật hung dữ nha.” Tiểu Dịch Thần cũng hơi giận dữ: “Có thể đừng nóng nảy với anh như thế được không, anh là anh trai của em.”
“Cậu ngay cả mẹ ruột cũng không biết là ai, tại sao tôi phải quen cậu?” Vân Thiên Hữu tức cậu mù mờ sự thật, vì vậy không muốn để ý đến cậu, lạnh như băng nói.
“Được rồi, đừng nóng giận nữa!” Tiểu Dịch Thần ngốc nghếch dỗ cậu: “Bây giờ không phải lúc cãi nhau, đợi lát nữa anh và em cùng đi tìm mẹ.”
Hữu Hữu vẫn cau mày, không nói gì nữa.
“Tên em là gì?”
Vân Thiên Hữu ngẩng đầu, ánh mắt lấp lóe, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Vân Thiên Hữu.”
“Vân Thiên Hữu? Viết như thế nào?”
Tiểu Dịch Thần tò mò nắm lấy bàn tay cậu, Vân Thiên Hữu cả kinh muốn rút tay về, lại phát hiện sức lực của Mộ Dịch Thần rất lớn, túm bàn tay cậu, không thể giãy dụa!
Tiểu Dịch Thần không hề nhận ra ánh mắt chống cự của cậu, chỉ một mực muốn biết tên của cậu viết như thế nào, ngay sau đó viết một chữ “Vân”, đôi mắt đen lấp lánh nhìn cậu: ‘Là chữ ‘Vân’ này sao?”
“Ừ.”
“Còn Thiên?” Tiểu Dịch Thần lại viết một chứ ‘Thiên’: “Viết như này sao?”
“Ừ.” Vân Thiên Hữu dần mất kiên nhẫn, sao người này lại đần như vậy, ngay cả chữ cũng không nhận thức được!
“Ừ, một chữ cuối cùng...” Tiểu Dịch Thần viết nốt chữ “Hữu”, mày cau lại: “Là chữ ‘Hữu’ này sao?”
Hai hàng lông mày của Hữu Hữu chau lại, không vui nói: “Là ‘Hữu’ trong ‘Bảo hữu*’!”
*Bảo hữu: nghĩa là phù hộ, giáng phúc.
“Viết như thế nào?”
“...” Vân Thiên Hữu bị cậu làm tức muốn hộc máu, lạnh lùng thốt ra hai từ: “Ngu ngốc, đừng nói chuyện!”
Nói chuyện với cậu ta nữa, trí thông minh của cậu sẽ bị kéo tụt xuống mất!
Tiểu Dịch Thần lập tức lấy di động, tra xem rốt cuộc chữ đó viết như thế nào.
Vân Thiên Hữu chợt nhìn thấy đồng hồ trên tay cậu ấy, mày nhíu lại, túm lấy cổ tay cậu ấy: “Đồng hồ đeo tay này của cậu từ đâu mà có?”
“Là cha anh tặng, quà sinh nhật của anh đó!” Tiểu Dịch Thần trả lời, nhìn thấy trên tay Hữu Hữu có đồng hồ đeo tay thông minh, cũng tò mò hỏi: “Của em là ai đưa?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc