Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 219

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cùng lúc đó, cậu học hắn ra tay, đấm một cái thật mạnh vào mặt hắn.
Mặt người là chỗ yếu nhất, đừng nói là mũi.
Tiểu Dịch Thần tàn nhẫn đấm ngay chỗ này, một đấm giáng xuống, chỉ nghe thấy “cậc” một tiếng, nghe như tiếng gãy sống mũi.
Người đàn ông này ra tay với cậu thế nào, cậu sẽ ăn miếng trả miếng cho đủ!
Người đàn ông không kịp phản ứng, đau đến điếng người, dưới cơn giận, giương nang múa vuốt đánh móc sau gáy Tiểu Dịch Thần!
Như thể đứng trước mặt hắn ta không còn là một đứa trẻ sáu tuổi, mà là một đối thủ ngang tài ngang sức!
Tiểu Dịch Thần thấy động tác của hắn, biểu cảm vẫn bình tĩnh, luồn lách như méo nhảy về sau mấy bước, tránh khỏi sự tấn công của hắn, lập tức quay lại liệng mạnh một cú, đập vào hàm dưới của hắn, cơ thể người đàn ông cứng đờ, che cái cằm trật quỳ rạp dưới đất.
Tiểu Dịch Thần thong dong đi tới, đạp mạnh một cái, giày thể thao nghiến lên bàn tay hắn, một tay túm tóc hắn, một tay nắm thành nắm đấm đấm ba cú vào cái mũi gãy của hắn.
“Òa òa ---------“ người đàn ông đau đến gào khóc, sự đau nhức đã khiến hắn ta hoàn toàn mất đi sức phản kháng.
Tiểu Dịch Thần nhẹ buông tay, cơ thể của hắn ta mềm oặt ngã xuống đất.
“Cút ngay.”
Tiểu Dịch Thần ngại hắn chắn đường, đầu ngón chân đá hắn sang một bên.
Cậu lấy một tấm khăn ướt ra, cẩn thận lau vết máu dính trên tay, là máu mũi người đàn ông chảy ra. Tiểu Dịch Thần ghê tởm nhíu mày, cậu mắc bệch sạch sẽ, lấy khăn ướt còn chưa đủ, còn lấy tấm vé chà lau một phen, sau đó vất lên mặt hắn ta.
Lấy ra một que kẹo, chậm rãi bóc lớp gói, ngậm trong miệng, bế gấu trúc lên, lạnh lùng nhìn người đàn ông không dám động đậy trên đất.
“Còn không chịu nổi một cú.”
Nói xong, cậu đạp lưng người đàn ông, nghênh ngang rời đi.
...
Bốn người nhóm Vân Thi Thi Khương Lê vừa đi vừa tán gẫu.
So với sự lạnh nhạt lúc trước của cô, hàn huyên nhiều vài câu, Vân Thi Thi đã dần quen hơn, nhưng mặc dù thế cô vẫn không nói nhiều.
Cô là người có tính ôn hòa, ở chung với người khác, ban đầu sẽ khiến người ta có cảm giác khó gần!
Nhưng khi thật sự làm bạn bè với nhau, Vân Thi Thi vẫn khá dịu dàng.
Khương Lê chợt nhớ đến việc lớp trưởng giao phó, vì thế giả vờ vô ý nhắc tới: “Thi Thi à, cậu biết không, hàng năm lớp chúng ta đều tổ chức họp lớp đó! nhưng suốt sáu năm qua chỉ thiếu mỗi mình cậu, tất cả mọi người đều cảm thấy rất vắng vẻ! Lớp trưởng vẫn có một tâm nguyên là lần họp lớp này của chúng ta có thể tề tựu đầy đủ, cậu thấy thế nào?”
Vân Thi Thi bỗng rơi vào im lặng.
Họp lớp...
Ý của cô ấy là, muốn mời cô tham gia!
Nhưng cô không tình nguyện cho lắm.
Không phải gì khác, mà là bạn học bốn năm, mỗi người trong lớp, cô đều cảm thấy xa lạ.
Họp lớp, đối với cô mà nói, cảm thấy rất ngại ngùng.
Thấy cô im lặng, Khương Lê không biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng nhìn biểu cảm có vẻ không muốn đi trên gương mặt cô, không khỏi nuối tiếc nói: “Thi Thi, thực ra cậu không cần nghĩ nhiều vậy đâu! Tớ cũng biết thời đại học cậu cũng phải chịu nhiều uất ức, thanh xuân của ai mà chẳng có lúc gập ghềnh chứ? Những chua cay mặn ngọt ấy, hôm nay hãy cho qua hết đi!”
Thấy cô im lặng, Khương Lê không biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng nhìn biểu cảm có vẻ không muốn đi trên gương mặt cô, không khỏi nuối tiếc nói: “Thi Thi, thực ra cậu không cần nghĩ nhiều vậy đâu! Tớ cũng biết thời đại học cậu cũng phải chịu nhiều uất ức, thanh xuân của ai mà chẳng có lúc gập ghềnh chứ? Những chua cay mặn ngọt ấy, hôm nay hãy cho qua hết đi! Hiện tại, tụ tập với các bạn học, chủ yếu là để hoài niệm thanh xuân mà! Dù sao cùng trường bốn năm, phần tình cảm này khó có thể xóa sạch nha!”
“Ừ, mình biết!”
Vân Thiên Hữu đi bên cạnh, lặng lẽ nghe, mãi đến khi nghe được hình như thời đại học mẹ đã chịu không ít uất ức, trái tim khẽ nhói đau!
Hẳn là...có chút liên quan đến cậu nữa!
Cậu nghe từ trong miệng Vân Na ít nhiều nói qua, mẹ ở đại học vì chăm sóc cậu tốn không ít tâm tư.
Trong trường, lời đồn mẹ “chưa kết hôn đã sinh con” gây xôn xao, thiếu chút nữa bị rút học bạ.
Nghĩ đến đây, chẳng hiểu sao Vân Thiên Hữu, mặc dù biết chuyện này không liên quan gì đến Khương Lê, lại cảm thấy hơi phản cảm với cô ấy!
Vì sao, phải nói đoạn quá khứ này bằng giọng nhẹ bẫng như thế?
Lẽ nào, nỗi đau, nếu thành kí ức, thì sẽ không đau nữa?
Đừng nói gì đến cảm động lây, kim không đâm vào người mình, có thể biết đau sao?
Còn tự nhận là bạn mẹ cậu, cậu mới không thèm ấy!
Khương Lê không ý thức được sắc mặt lạnh nhạt, im lặng không lên tiếng của Vân Thiên Hữu, cũng không biết lúc này cậu nhóc đang oán thầm điều gì, vẫn như cũ cố gắng làm “công tác tư tưởng” cho Vân Thi Thi.
“Thi Thi, tháng sau họp lớp, cậu cố nể mặt mà tới tham gia nhé! Coi như nể mặt tớ cũng được! Mọi người đều rất nhớ cậu, không biết sáu năm qua cậu sống thế nào, được không?”
Khương Lê nói, còn chìa tin nhắn ra cho cô xem: “Cậu xem, lớp trưởng còn cố ý dặn tớ nhất định phải mời được cậu qua! Nhiệm vụ gian khổ như này rơi vào trên người tớ, cậu sẽ không trơ mắt nhìn tớ không hoàn thành ‘nhiệm vụ’, trở thành đối tượng bị lên án chứ!”
Vân Thi Thi không khỏi bị cô ấy chọc cười: “Sao lại nói khoa trương như vậy?”
“Không hề khoa trương chút nào đâu! Sáu năm nha, sáu năm không gặp! Đời người ai có mấy lần sáu năm, lúc tốt nghiệp, cậu cầm bằng tốt nghiệp biến mất không nói một tiếng! Hôm nay may mắn lắm mới gặp được cậu, coi như là duyên phận! Bất kể thế nào, cậu nhất định phải tới nhé!”
Thái độ của Khương Lê rất cố chấp, cứ khẩn cầu mãi!
Vân Thi Thi không từ chối nổi, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đồng ý.
Khương Lê vì thế mà H**g phấn nhảy cẫng lên, ôm Vân Thi Thi hô to muôn năm, rồi lập tức chia sẻ thông tin này lên nhóm weixin.
Nhất thời nhóm nổ tung, mọi người đều rất H**g phấn.
Mặc dù quá khứ Vân Thi Thi phải chịu nhiều lời phỉ báng, nhưng thời đại học, cô vẫn là hoa hậu giảng đường nổi bật nhất.
Mai danh ẩn tích sáu năm, giờ cuối cùng họp lớp cũng có thể tập hợp đủ thành viên, lớp trưởng chính là người vui vẻ nhất.
Khương Lê trêu đùa mấy câu, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.
Bất tri bất giác, bốn người đã đi tới trước cửa nhà ma.
Vân Thiên Hữu hăng hái muốn đi vào chơi xem.
“Mẹ, mẹ có dám vào trong chơi không?” Đứng trước cửa nhà ma, vẻ mặt Vân Thiên Hữu cười xấu xa ôm cánh tay Vân Thi Thi, đuôi lông mày khẽ nhếch.
Vân Thi Thi ngạc nhiên nhìn cậu: “Con muốn chơi?”
“Muốn chơi muốn chơi!” Vân Thiên Hữu nũng nịu nói: “Muốn mẹ chơi với con!”
“Nhưng, bên trong hình như rất tối.” Vân Thi Thi hơi sợ bóng tối.Thấy cô im lặng, Khương Lê không biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng nhìn biểu cảm có vẻ không muốn đi trên gương mặt cô, không khỏi nuối tiếc nói: “Thi Thi, thực ra cậu không cần nghĩ nhiều vậy đâu! Tớ cũng biết thời đại học cậu cũng phải chịu nhiều uất ức, thanh xuân của ai mà chẳng có lúc gập ghềnh chứ? Những chua cay mặn ngọt ấy, hôm nay hãy cho qua hết đi! Hiện tại, tụ tập với các bạn học, chủ yếu là để hoài niệm thanh xuân mà! Dù sao cùng trường bốn năm, phần tình cảm này khó có thể xóa sạch nha!”
“Ừ, mình biết!”
Vân Thiên Hữu đi bên cạnh, lặng lẽ nghe, mãi đến khi nghe được hình như thời đại học mẹ đã chịu không ít uất ức, trái tim khẽ nhói đau!
Hẳn là...có chút liên quan đến cậu nữa!
Cậu nghe từ trong miệng Vân Na ít nhiều nói qua, mẹ ở đại học vì chăm sóc cậu tốn không ít tâm tư.
Trong trường, lời đồn mẹ “chưa kết hôn đã sinh con” gây xôn xao, thiếu chút nữa bị rút học bạ.
Nghĩ đến đây, chẳng hiểu sao Vân Thiên Hữu, mặc dù biết chuyện này không liên quan gì đến Khương Lê, lại cảm thấy hơi phản cảm với cô ấy!
Vì sao, phải nói đoạn quá khứ này bằng giọng nhẹ bẫng như thế?
Lẽ nào, nỗi đau, nếu thành kí ức, thì sẽ không đau nữa?
Đừng nói gì đến cảm động lây, kim không đâm vào người mình, có thể biết đau sao?
Còn tự nhận là bạn mẹ cậu, cậu mới không thèm ấy!
Khương Lê không ý thức được sắc mặt lạnh nhạt, im lặng không lên tiếng của Vân Thiên Hữu, cũng không biết lúc này cậu nhóc đang oán thầm điều gì, vẫn như cũ cố gắng làm “công tác tư tưởng” cho Vân Thi Thi.
“Thi Thi, tháng sau họp lớp, cậu cố nể mặt mà tới tham gia nhé! Coi như nể mặt tớ cũng được! Mọi người đều rất nhớ cậu, không biết sáu năm qua cậu sống thế nào, được không?”
Khương Lê nói, còn chìa tin nhắn ra cho cô xem: “Cậu xem, lớp trưởng còn cố ý dặn tớ nhất định phải mời được cậu qua! Nhiệm vụ gian khổ như này rơi vào trên người tớ, cậu sẽ không trơ mắt nhìn tớ không hoàn thành ‘nhiệm vụ’, trở thành đối tượng bị lên án chứ!”
Vân Thi Thi không khỏi bị cô ấy chọc cười: “Sao lại nói khoa trương như vậy?”
“Không hề khoa trương chút nào đâu! Sáu năm nha, sáu năm không gặp! Đời người ai có mấy lần sáu năm, lúc tốt nghiệp, cậu cầm bằng tốt nghiệp biến mất không nói một tiếng! Hôm nay may mắn lắm mới gặp được cậu, coi như là duyên phận! Bất kể thế nào, cậu nhất định phải tới nhé!”
Thái độ của Khương Lê rất cố chấp, cứ khẩn cầu mãi!
Vân Thi Thi không từ chối nổi, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đồng ý.
Khương Lê vì thế mà H**g phấn nhảy cẫng lên, ôm Vân Thi Thi hô to muôn năm, rồi lập tức chia sẻ thông tin này lên nhóm weixin.
Nhất thời nhóm nổ tung, mọi người đều rất H**g phấn.
Mặc dù quá khứ Vân Thi Thi phải chịu nhiều lời phỉ báng, nhưng thời đại học, cô vẫn là hoa hậu giảng đường nổi bật nhất.
Mai danh ẩn tích sáu năm, giờ cuối cùng họp lớp cũng có thể tập hợp đủ thành viên, lớp trưởng chính là người vui vẻ nhất.
Khương Lê trêu đùa mấy câu, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.
Bất tri bất giác, bốn người đã đi tới trước cửa nhà ma.
Vân Thiên Hữu hăng hái muốn đi vào chơi xem.
“Mẹ, mẹ có dám vào trong chơi không?” Đứng trước cửa nhà ma, vẻ mặt Vân Thiên Hữu cười xấu xa ôm cánh tay Vân Thi Thi, đuôi lông mày khẽ nhếch.
Vân Thi Thi ngạc nhiên nhìn cậu: “Con muốn chơi?”
“Muốn chơi muốn chơi!” Vân Thiên Hữu nũng nịu nói: “Muốn mẹ chơi với con!”
“Nhưng, bên trong hình như rất tối.” Vân Thi Thi hơi sợ bóng tối.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc