Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 214

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nhưng trẻ em nhỏ như vậy, đâu hiểu được những điều này, không đợi Khương Lê lên tiếng lần nữa, nước mắt đã tí tách rơi xuống, làm ướt đẫm khuôn mặt.
“Huhuhu... Thiên Thiên cũng rất thích gấu con này... Huhuhu... Đừng ςướק gấu con của Thiên Thiên...”
Vừa dứt lời, Khương Lê xấu hổ cười khan hai tiếng, mắng một câu: “Thiên Thiên, không được hư, mau trả lại gấu cho anh đi!”
“Đừng mà!... Thiên Thiên rất thích gấu con này... Gấu con cũng thích Thiên Thiên...”
Khuôn mặt tươi cười của Khương Lê cứng lại, ngẩng đầu lên, ngại ngùng nhìn về phía Vân Thi Thi, thực sự không có cách nào, vì vậy trong mắt hiện lên ý cầu xin.
Từ nhỏ Thiên Thiên đã được nuông chiều, bởi vậy đôi lúc khó tránh khỏi ương bướng.
Bé gái mà, đều là hòn ngọc quý trên tay, được chiều chuộng. Khương Lê biết nếu cứ cứng rắn đoạt lấy gấu trong lòng cô bé, nhất định cô bé sẽ khóc không biết trời đất.
Công lực tiếng khóc của cô bé không phải chỉ là chút giận dỗi bình thường, một khi cái miệng nhỏ mở ra, tiếng khóc thoát ra, trời rung đất chuyển.
Ở đây nhiều người như vậy, nếu Thiên Thiên cố ý mè nheo, nằm hẳn ra đất, cái đó thật sự là làm khó cô.
Bởi vậy Khương Lê suy nghĩ, dù phải bỏ tiền ra mua cũng được, mong Vân Thi Thi có thể tặng gấu con cho Thiên Thiên nhà cô.
Vân Thi Thi không ngốc, dĩ nhiên nhìn ra dụng ý của Khương Lê, cũng hơi khó xử.
Bình thường dựa theo cách mà các vị phụ huynh hay làm, cứ tự ra quyết định, sảng khoái đồng ý đưa gấu cho đứa trẻ, tuy con mình bị chịu thiệt, nhưng không thể ném mặt mũi người ngoài đi.
Nghĩa là, nếu Thiên Thiên nhất định muốn chiếm lấy con gấu, Vân Thi Thi không đồng ý thì sẽ khiến tình cảnh thêm khó coi, không chừng sẽ bị đánh giá là keo kiệt, người lớn không nên chấp nhặt với trẻ con!
Dù sao cũng không thể tính toán với đứa trẻ nhỏ như vậy đúng không?
Nhưng Vân Thi Thi không nghĩ thế.
Cô cho rằng, trong mắt mọi người, tuy món đồ chơi không đáng bao tiền, nhưng trong mắt trẻ con, đồ chơi có giá trị kỉ niệm, là đồ vật riêng tư, làm người lớn phải tôn trọng trẻ em, dù chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ.
Huống chi món đồ chơi này là cô phải mất bao tâm huyết mới lấy được, ở trong mắt Hữu Hữu, chắc chắn là rất quý giá..
Nếu dễ dàng đưa cho đứa trẻ khác, thể nào cũng sẽ làm tổn thương Hữu Hữu.
Đứa trẻ sẽ cho rằng, bản thân không được tôn trọng, món đồ chơi mình nâng niu cũng bị tùy tiện tặng cho người khác như thế.
Vì vậy Vân Thi Thi ngồi xổm xuống trước mặt Thiên Thiên, đầu tiên là trấn an tâm tình của đứa trẻ, sau đó dịu giọng nói: “Thiên Thiên, cô biết con rất thích con gấu này, nhưng con có biết, chủ nhân của gấu con là ai không?”
“Là cô ạ!”
“Không đúng rồi, là anh Hữu Hữu nha.” Vân Thi Thi kéo Hữu Hữu đến gần, rồi nói với Thiên Thiên: “Món đồ chơi này là của anh Hữu Hữu, tuy dì cũng rất muốn đưa nó cho Thiên Thiên, bởi vì Thiên Thiên quá đáng yêu. Nhưng món đồ chơi này là người bạn mà anh Hữu Hữu rất yêu mến, Thiên Thiên, con có thích đồ chơi không?”
“Có, trong nhà có rất nhiều.” Thiên Thiên nén nước mắt, thút thít đáp.
“Vậy nếu như mẹ chưa được sự đồng ý của con đã tặng đồ chơi của con cho bạn nhỏ khác, Thiên Thiên có tức giận không?”
“Dĩ nhiên tức giận! Rất tức giận rất tức giận!” Thiên Thiên giận dữ nói.
“Cho nên nha, Thiên Thiên có đồng ý trả lại con gấu cho anh không?”
“Cho nên nha, Thiên Thiên có đồng ý trả lại con gấu cho anh không?”
Vân Thi Thi dịu dàng hướng dẫn từng bước, thấy sắc mặt Thiên Thiên dao động, lại cúi đầu lộ vẻ không nỡ, bồi thêm một câu: “Chút nữa cô thắng cho con thêm một đôi gấu như này nữa, được không?”
Hữu Hữu nghe vậy, trong lòng kinh ngạc, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Vừa nghĩ tới để dỗ con nhóc này mà mẹ lại phải cực khổ chơi trò chơi thêm nữa, trong lòng cậu nhóc đau như bị kim châm.
Vì thế, ngay khi Thiên Thiên bịn rịn định trả lại cho Hữu Hữu thì, Hữu Hữu cắn răng, giả vờ rộng lượng đẩy món đồ chơi lại: “Bỏ đi! Con gấu này, anh cho em!”
Thiên Thiên ngạc nhiên mở to hai mắt, Khương Lê cũng thán phục sự trưởng thành và rộng lượng của Hữu Hữu, vội thúc giục: “Thiên Thiên, còn không mau cảm ơn anh đi!”
“Cảm ơn anh! Cảm ơn anh! Thiên Thiên thích anh Hữu Hữu nhất!”
Hữu Hữu kiêu ngạo không thèm mở miệng.
Nhưng cậu không thích cô bé đâu!
Vân Thi Thi dịu dàng xoa đầu Hữu Hữu, hơi đau xót về sự trưởng thành và hào phóng của cậu: “Hữu Hữu thật ngoan, biết nhường cho em gái!”
“Không thể chấp nhặt với trẻ con mà.” Ở chỗ Khương Lê không nghe được, Hữu Hữu bất đắc dĩ nhún vai.
Vân Thi Thi dở khóc dở cười.
Khi cậu nói những lời này, lẽ nào quên mất bản thân cũng là con nít sao?
Thấy cậu có thể phóng khoáng tặng đồ chơi cho Thiên Thiên, trong lòng Vân Thi Thi ngoài sự bất ngờ ra thì còn muốn thắng thêm cho Hữu Hữu một phần thưởng nữa.
Vì vậy, khi Vân Thi Thi thấy trên quầy trưng bày một con gấu trúc cao cỡ một mét năm, bước chân dừng lại.
“Hữu Hữu, thích không?”
“Thích nha, nhưng mà...”
“Được! Mẹ con chúng ta qua đó đi!”
Nói rồi, Vân Thi Thi sải bước đi đến.
Điều kiện để thắng được phần thưởng này là, trong vòng một phút dùng S***g đồ chơi làm nổ hai mươi quả bóng.
Hai mươi!
Ánh mắt Vân Thi Thi sáng ngời, trong vòng một phút làm nổ hai mươi quả, điều kiện này không quá ngặt nghèo.
Khi cô học quân sự trong đại học, thành tích bắn S***g rất tốt, bởi thế, cô khá tự tin với việc thắng được phần thưởng này.
Nhưng mà, ý nghĩa này đã hoàn toàn biến mất khi cô bắn phát S***g đầu tiên.
Không dễ xơi như vậy.
So với trọng lượng của S***g mà cô sử dụng khi huấn luyện quân sự không kém bao nhiêu, nhưng cảm giác không tốt bằng, nặng thì nặng song chất lượng có vẻ rất kém.
Cân nhắc sức mạnh, cuối cùng cô cũng tạm thời thích ứng.
Nhân viên công tác đi tới, đang định mở miệng hỏi, Vân Thi Thi liền lấy ra vé khách quý, nhân viên vừa thấy bèn ngầm hiểu, vì vậy thông báo bao điểm sẽ nhận được, và quy tắc trò chơi.
Vừa nghe xong quy tắc trò chơi, Vân Thi Thi liến mất sạch động lực.
Hóa ra trò chơi này không chỉ đơn thuần dựa vào thực lực, mà còn phải dựa vào vận may.
Chỉ bắn nổ bóng thôi chưa đủ, bắn vỡ một quả bóng, bên trong quả bóng sẽ rơi ra giấy ghi điểm, muốn thắng được con gấu trúc kia, nhất định phải thỏa mãn trong vòng mười giây bắn nổ hai mươi quả, đồng thời đạt được 200 điểm.
Có vẻ khó khăn!
Quả nhiên không có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống.
Nhưng khó hơn nữa cũng không sao, đã chơi rồi thì phải chơi cho tận hứng!
Vì vậy, trò chơi liền bắt đầu!
Đạn bắn ra trúng quả bóng!
Nhưng lại không nổ.
Nói chung, càng là bóng nhỏ thì độ co dãn càng lớn, lực đạn S***g đồ chơi bắn ra không lớn, và nếu góc bắn không chuẩn thì chỉ bắn trúng bóng thôi chưa đủ để vỡ.
Độ co dãn của bóng đủ để chống lại đạn.
Năm viên đạn bắn ra, tất cả đều vô ích.
Vân Thi Thi rất bực bội.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc