Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 213

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nhưng một phút đồng hồ chớp mắt qua đi, dù cậu mệt mỏi thở hồng hộc, song cuối cùng chỉ đạt 300 điểm, miễn cưỡng đạt được hơn nửa.
Hữu Hữu bĩu môi, rõ ràng không vui.
Thể lực của cậu không thể theo kịp.
Như thế một hồi, hơi thở của cậu dồn dập, sắc mặt hồng lên, hiển nhiên cực kì mệt mỏi.
“Anh trai, khăn tay cho anh nè!” Thiên Thiên đứng bên cạnh, thẹn thùng đưa khăn tay ra trước mặt cậu.
Hữu Hữu nhìn cô bé, khóe môi co giật, nhận lấy khăn tay, miễn cường mỉm cười: “Cảm ơn.”
Không cười thì thôi, vừa cười một cái, cả trời đất như mất đi màu sắc, lúm đồng tiền xinh như hoa, khiến Thiên Thiên đầu óc choáng váng, nháy mắt, mặt đỏ như quả hồng chín!
“Không, không không không, không cần cảm ơn!” Thiên Thiên mặt đỏ tim đập, rõ ràng đã bị nụ cười của Hữu Hữu giết chất trong tích tắc.
Lập tức hóa thân thành người si mê tiểu nam thần.
Khương Lê đứng bên cạnh lập tức chụp bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè, viết: “Con gái và tiểu nam thần của cô ấy thật xứng đôi, hì hì.”
Bạn cùng lớp vốn đang ồn ào, Khương Lê cho thêm một cú, tin nhắc bùng nổ như pháo.
“Khương Lê, cậu hỏi chút xem, tháng sau họp lớp, Vân Thi Thi có thể tham gia được không?”
“Khương Lê?!?”
“Người đâu rồi???”
“????”
“Khương Lê, tháng sau lớp chúng ta họp lớp thường niên, cậu nhất định phải mời Vân Thi Thi tới nha!!!”
“...”
Khương Lê trả lời: “Chắc chắn người ta không rảnh đâu.”
“Mình mặc kệ, nhiệm vụ gian khổ như thế giao cho cậu đó!”
Khương Lê khó xử ngẩng đầu, thấy Vân Thi Thi đã đứng trước rổ ném, dùng vé khách quý đổi lấy cơ hội chơi lần nữa, khi sắp đếm thời gian, cô nhìn thoáng qua phần thưởng bày trên kệ, trong mắt dấy lên ngọn lửa chiến đấu, nóng lòng muốn thử!
“✓út ---------“
“✓út ---------“
“✓út ---------“
Ba phát đầu tiên, đều trúng hết.
Đám người vây xem đều bộc lộ sự kinh ngạc, khiếp sợ hoặc là tiếng cổ vũ.
Ban đầu bọn họ bị sắc đẹp của Vân Thi Thi hấp dẫn, tuổi còn trẻ, thanh lệ thoát tục, còn là một bà mẹ trẻ, rất có khí chất ngôi sao, dù chỉ mặc đồ mẹ con đơn giản nhưng khí chất xuất chúng, thu hút sự chú ý.
Nhưng không ngờ công phu ném bóng cũng không hề thua đàn ông!
Nhìn dáng vẻ mảnh khảnh của cô, cánh tay gầy nhỏ, vòng eo mảnh dẻ, thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, dù sao ném bóng cũng cần vận động thể lực, không ngờ cô ấy vừa ra tay đã bách phát bách trúng!
Nhưng họ không biết rằng, khi còn học cấp ba, Vân Thi Thi nằm trong đội bóng rổ nữ của trường, bởi vậy trò chơi ném bóng đối với cô mà nói, không phải quá khó khăn.
Nhưng mặc dù kĩ năng ném bóng không tệ, nhưng thời gian một phút đồng hồ, liên tục ném bóng không ngừng, cánh tay dần ê ẩm, trở nên nặng nề.
Cuối cùng, kết quả 495 điểm, còn kém 5 điểm.
Sắc mặt Vân Thi Thi vô cùng khó coi.
Vân Thiên Hữu vừa tiếc hận, vừa đau lòng nhíu mày, vội bước đến đưa nước khoáng cho cô: “Mẹ, uống nước, nghỉ ngơi chút đi!”
“Ừ! Lát nữa quay lại!” Hiển nhiên Vân Thi Thi không chịu thua, nhận lấy chai nước uống ực một hớp, chuẩn bị tái chiến lần nữa.
“Được rồi, mẹ, con không cần món đồ chơi kia nữa.”
Hữu Hữu nhìn cô nhễ nhại mồ hôi, cực kì đau lòng.
“Được rồi, mẹ, con không cần món đồ chơi kia nữa.” Hữu Hữu nhìn cô nhễ nhại mồ hôi, cực kì đau lòng.
Không cần đồ chơi nữa!
Mẹ vì cậu liều mạng như vậy, Hữu Hữu không thể nhìn nổi nữa, bước tới vươn hai tay nhỏ P0'p vai và cánh tay ê ẩm cho cô, muốn dựa vào đó mà giúp cô bớt đau nhức.
“Hữu Hữu thích, mẹ nhất định phải thắng được cho con.”
Vân Thi Thi sắt đá nói, ánh mắt kiên định, vì vậy uống ực thêm hớp nước, cầm vé khách quý đổi lấy cơ hội lần nữa.
Hữu Hữu đứng ở một bên, trên mặt hồng hồng, mím môi thật chặt, tuy đau xót nhưng như có một đường ấm áp chạy thẳng vào tim.
Tính cách của Vân Thi Thi, từ trước đến nay vốn không chịu thua, trong mắt của cô chỉ có làm được và không làm được, không có khả năng và không khả năng.
Ví dụ trên mặt học tập, cô không phải người có trí thông minh cao, nhưng cô có thể chịu khổ, chăm chỉ, có ý chí nghị lực người thường không có.
Hơn nữa trong tính cách có sự ngoan cố.
Nhân viên công tác đứng cạnh trợn mắt há mồm, bọn họ thấy rất nhiều du khách đến chơi trò này để thắng phần thưởng, nhưng ít thấy người cố chấp như này, chơi một trò chơi khô khan lặp đi lặp lại, có sự kiên định phi thường.
Bọn họ kinh ngạc vì những phần thưởng này không phải cực kì quý giá, ngoại trừ một số ít món trong thành phố không còn bán nữa.
So với tấm vé mấy nghìn đồng mà nói, giá trị của mấy món đồ chơi không đáng là bao.
Tốn mấy nghìn mua vé khách quý, kết quả lại đâm đầu vào sản phẩn giá rẻ và trò chơi nhàm chán.
Thật khiến người ta khó hiểu!
Nhưng Vân Thi Thi không để ý người khác nghĩ như nào, chỉ biết Hữu Hữu thích món đồ chơi kia, là thứ cậu muốn, vậy là đủ rồi!
Vòng tiếp theo không qua, tiếp tục chơi tiếp vòng nữa.
Mãi đến vòng thứ ba, Vân Thi Thi mới miễn cưỡng đạt năm trăm điểm, được thoại nguyện cầm phần thưởng đặt vào tay Hữu Hữu.
“Bảo bối, con xem, mẹ thắng rồi nè.” Vân Thi Thi ngồi xổm xuống trước mặt cậu, dịu dàng nhéo mũi cậu.
Trong lòng Hữu Hữu cảm động không gì sánh bằng, cậu nhẹ nhàng vuốt ve con gấu, nhìn Vân Thi Thi tuy đổ mồ hôi nhễ nhại nhưng lại cười vô cùng rạng rỡ, nhất thời, mũi hơi ê ẩm!
“Mẹ, Hữu Hữu yêu mẹ!”
Để khen thưởng, Hữu Hữu bước tới dâng lên một nụ hôn, coi như một cái khao ngọt ngào nhất!
Vân Thi Thi cười, Thiên Thiên đứng bên cạnh đỏ cả mắt, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Anh trai, em có thể sờ sờ con gấu của anh không?”
“Được.”
Hữu Hữu khá hào phóng, cô nhóc Thiên Thiên này, ngoại trừ cực kì dính người thì không có chỗ gì đáng ghét, bởi vậy, cậu đưa con gấu cho cô bé chơi.
Dễ thấy Thiên Thiên yêu thích không muốn buông tay, gấu con rất dễ thương, trẻ con ở tuổi này đối với đồ vật đáng yêu căn bản không có sức chống cự, chơi một hồi cũng la hét đòi muốn.
Vì thế Khương Lê cũng tham gia trò chơi, kết quả 100 điểm cũng không đủ.
Điều này khiến cô ấy lúng túng!
Vì vậy Khương Lê đi tới bên cạnh Thiên Thiên, để cô bé ngắm nghía xong rồi đưa trả lại Hữu Hữu.
Dỗ dành đủ mọi cách nhưng Thiên Thiên vẫn ôm không muốn buông, hai mắt cô bé đẫm lệ, cái miệng nhỏ nhắn méo xẹo, vẻ mặt vừa đau lòng vừa tủi thân, như thể giây tiếp theo nước mắt sẽ òa ra!
Thấy cô bé không có ý buông tay, Khương Lê khó tránh khỏi thấy xấu hổ, đây là đồ của người ta, mình đâu thể cứ giữ khư khư thế được?
Nhưng trẻ em nhỏ như vậy, đâu hiểu được những điều này, không đợi Khương Lê lên tiếng lần nữa, nước mắt đã tí tách rơi xuống, làm ướt đẫm khuôn mặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc