Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 21

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nhân vật Duẫn Đông Vũ đã được xác định do Cố Tinh Trạch thủ vai, Lâm Phượng Thiên chọn Cố Tinh Trạch không chỉ vì anh ta là Thiên Vương mà còn vì trên người anh ta luôn có một nỗi buồn bao trùm lấy, mà nỗi u sầu này lại rất thích hợp với Duẫn Đông Vũ trong truyện.
Mà cái khó ở đây chính là nhân vật Duẫn Hạ Thuần.
Duẫn Hạ Thuần là một cô gái đơn thuần, hiền lành, tốt bụng, ngây thơ non nớt, đáng yêu khả ái.
Từ nhỏ Duẫn Hạ Thuần luôn được Duẫn Đông Vũ che chở, bới thế dù trong xã hội khó khăn tàn nhẫn cô vẫn giữ được nét hồn nhiên trong sáng của mình. Để diễn được con người của Duẩn Hạ Thuần, thật sự rất khó. Ngay cả người có kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, cũng chưa chắc đã diễn được thành công nhân vật này.
Lâm Phượng Thiên có chút phiền lòng, những người nằm trong danh sách tuy có dung mạo xuất sắc, nhưng chẳng có ai là hợp với "Duẫn Hạ Thuần".
Lúc Lâm Phượng Thiên đang đau đầu, trợ lý đang đứng nhìn ở cửa sổ bỗng nhiên hét lên kinh hãi:"Đạo diễn Lâm, mau nhìn mau nhìn! Bên kia có cô gái mặt trắng rất đẹp, rất giống Duẫn Hạ Thuẫn đó!"
Lâm Phượng Thiên nhìn về phía trợ lý chỉ, mặt lập tức biến sắc, ánh mắt chấn động, lập tức kích động tiến gần hơn về phía cửa sổ xe.
Dưới ánh nắng mặt trời, một bóng dáng nhỏ nhỏ xinh xắn đang lặng yên đứng đợi ở cửa chính, cô gái này đẹp như từ trong tranh bước ra vậy, chớp mắt một cái đã thu hút tất cả sự chú ý của mọi người ngồi bên trong xe.
"Wow..." Trợ lý cả kinh nín thở tập trung nhìn, anh ta thật sự chưa từng thấy cô gái nào đẹp như cô gái này.
Nhìn qua, tuổi của cô gái này hình như cũng không lớn lắm, thậm chí càng nhìn càng thấy cô có chút ngây thơ của Duẫn Hạ Thuần.
Cô mặc một cái váy dài sạch sẽ trắng tinh, lộ ra hai cánh tay trắng nõn mượt mà, cả người toát ra một cảm giác thanh dịu nhẹ nhàng, khiến ai nhìn cũng thoải mái, vẻ đẹp của cô thật làm cho người khác phải động lòng.
Cô chỉ mặc một chiếc váy vô cùng đơn giản, không có gì cầu kỳ, nhưng mặc ở trên người cô chiếc váy này lại trở thành một tuyệt tác, đẹp thuần khiết như một cô gái không bị nhiễm bụi trần, thật khiến người ta phải nín thở mà ngắm nhìn.
Cô cũng không có dáng người gợi cảm như những cô gái khác, thân hình cô trông rất mảnh khảnh, cũng không quá đẩy đà, nhẹ nhàng non nớt như một chiếc lá nổi trên mặt nước vậy.
Nhưng dù là thế, cô vẫn thu hút được tầm mắt tất cả mọi người.
Chẳng hiểu sao, dù chỉ mặc một cái váy rất đỗi bình thường, nhưng trong đám người nhốn nháo trước cửa, mọi người vẫn phải ngước mắt nhìn về phía cô.
Lâm Phượng Thiên híp mắt một cái, trên thế gian này vẫn có người đẹp như vậy sao? Trong lòng thầm kích động không thôi, Lâm Phượng Thiên vội cầm lấy ống nhòm bên cạnh mình.
Cô gái kia đứng ở cửa, trong tay mang theo một cái túi, mái tóc đen nhánh nhẹ nhàng xoã trên vai, dưới ánh mặt trời mái tóc trở nên lấp lánh hơn. Mái tóc mềm mượt như nước, kết hợp với gương mặt tuyệt mĩ.
Làn da trắng như ngọc, gương mặt trái xoan xinh đẹp, hai gò má hơi hơi đỏ lên.
Cô cúi đầu khẽ nhắm mắt lại, đuôi mắt hẹp dài câu hồn, quyến rũ cực kỳ.
Mi mắt vừa cong vừa dài, lại còn dày nữa, tròng mắt đen láy như viên hắc ngọc, lại mang nét gì đó nhẹ nhàng tựa cánh bướm. Đôi môi căng hồng mịn, giống như đoá ho mởi nở rộ, kiều diễm khả ái vô cùng.
Vân Thi Thi đang cúi đầu suy nghĩ, mắt khẽ cau lại, giác quan thứ sáu như đang mách bảo cô, hình như có ai đó đang nhìn cô.
Cô như biết được những người trên chiếc xe kia đang nhìn cô, cô quay người lại, nhìn về phía chiếc xe, chớp mắt một cái, ánh mắt Lâm Phượng Thiên cũng sâu xa đi vài phần, còn có một chút ngạc nhiên hoảng hốt.
Lâm Phượng Thiên giờ có thể nhìn được rõ ràng đôi mắt của cô, nó như sóng biển, lại như cô đọng rõ nét, ánh mắt sáng như ánh trăng, đẹp trong như mặt nước, nhưng lại sâu thẳm không thấy được đáy.
Ánh mắt chạm nhau, cô lập tức cảm thấy bối rối không biết làm sao, cô siết chặt túi trong tay mình, đôi môi mím lại, bước chân có vẻ ngập ngừng hơn.
Nhưng vẻ mặt không tự nhiên này của cô lại khiến người khác cảm thấy cô thật đáng yêu.
Đó là Duẫn Hạ Thuần.
Lâm Phượng Thiên đột nhiên vỗ tay tán dương.
Cô gái này, quả thật chính là Duẫn Hạ Thuần chứ không còn ai khác.
Lâm Phượng Thiên kích động nhanh chóng ném danh sách qua một bên, phấn khích nói: “Cô bé này vẫn đang học đại học sao? Có đi báo danh tham gia ứng tuyển không? Điều tra tên của cô ta, xong rồi lập tức thông báo kêu đến phỏng vấn cho tôi.
“Đạo diễn…”
“Sao?” Lâm Phượng Thiên nhìn ánh mắt mê mạng của người trợ lý bên cạnh.
“Chúng ta có thể trực tiếp xuống xe mời cô bé đó tham gia quay thử luôn không? Đâu cần phải rườm rà như thế làm gì” Trợ lý thở dài, đạo diễn có phải là đã H**g phấn quá rồi không…?
Lâm Phượng Thiên vỗ tay cái bốp nói: “Đúng rồi ha! Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?”
Nói xong Lâm Phượng Thiên xuống xe, nhưng nhìn về phía cô gái lúc nãy, đã không còn thấy người ở đâu nữa rồi.
Ủa, sao không thấy, mới nãy còn đứng đó mà?
Lâm Phượng Thiên khẩn trương nhăn mặt lại, nhìn trong đám người tìm kiếm hình bóng của cô, nhưng lại không thể tìm ra.
Đi đâu mất rồi…
Trong phòng phỏng vấn tuyển trợ lý nghệ sĩ, thủ tục có vẻ rất đơn giản, chỉ cần điền vào tờ thông tin, trình giấy chứng minh nhân dân ra là có thể được nhận rồi.
Quản lý bảo ngày mai sẽ thông báo cho cô, tiền lương và đãi ngộ cũng rất cao, dù công việc có chút cực, còn phải chịu đựng tính khí cổ quái của nghệ sĩ, nhưng công việc này lại khiến Vân Thi Thi phấn chấn vô cùng.
Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa, một người nhìn cô với vẻ kỳ quặc hỏi: “Diện mạo của cô đẹp thế này, sao lại vào đây phỏng vấn làm trợ lý vậy? Đáng tiếc…”
Nếu cô bé này bước chân vào showbiz, chắc hẳn cũng sẽ rất nổi tiếng về sau.
Vân Thi Thi chỉ cười, không nói gì.
Lúc gần đi, cô mở tập hồ sơ ra xem lại, người phụ trách tuyển trợ lý lai lịch có vẻ không nhỏ chút nào, tên người này là Hàn Tĩnh Y.
Sở dĩ cô nghĩ thân phận người này không nhỏ là vì sau lưng các nghệ sĩ nổi tiếng đều có người chống lưng, mà những người này thì thế lực không nhỏ chút nào.

Lí Cầm đang vạn phần chờ mong ngồi đợi, thế nhưng Vân Na lại buồn bã đi ra, Lí Cầm thấy bộ dạng ủ rũ này của cô, lập tức hiểu ra, trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng.
“Sao thế?” Thấy con gái mình vẻ mặt buồn hiu, Lí Cầm sốt ruột hỏi: “Có phải không đậu rồi không? Vậy là… đạo diễn đó không chọn con sao?”
Vân Na không cam lòng nói: “Hừ… tư chất của con cao như thế, làm sao lại không thể được chọn quay thử chứ? Dù là không chọn con đóng bộ này, thì cũng phải chọn con đóng bộ khác chứ!”
“Vậy rốt cuộc là sao?”
Lí Cầm thấy cô ấp a ấp úng, trong lòng càng sốt ruột hơn, luôn miệng hỏi chuyện gì, Vân Na lúc này mới ấp úng kể lại tình hình.
Thật ra nàng đối với chuyện ứng tuyển lần này rất tự tin, trang phục, trang điểm đều chuẩn bị đúng. Vì việc tuyển chọn lần này, cô còn dành vài ngày ra để đọc hết cuốn tiểu thuyến, lời thoại gì cô cũng đã thuộc làu làu rồi.
Cô vì muốn được chọn nên phải tự tập diễn xuất một mình, cô ngồi trước gương diễn đi diễn lại, cho đến khi nhuần nhuyễn, cô vốn nghĩ lần này vai nữ chính sẽ thuộc về cô rồi. Nhưng khi cô đang tràn ngập tự tin bước vào phòng quay thử thì lại có người thông báo cho cô rằng cô không thể tham gia ứng tuyển quay thử nữa.
Rõ ràng thông báo tuyển chọn nữ diễn viên chính cho bộ > đã ghi rõ là: Tuyển chọn trên phạm vi cả nước, dù là thân phận ra sao, miễn là công dân hợp pháp thì đều có thể tham gia quay thử, thế thì tại sao đến lượt cô thì lại bị thông báo là không thể tham gia tuyển chọn chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc