Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 206

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

So với huấn luyện đặc chủng nhảy dù từ trên cao mà nói, trò chơi này khó tránh khỏi quá con nít, có điều ở trên độ cao hơn 30 mét tuy mang đến cảm giác hời hợt với anh, nhưng với trẻ con thì khác, bất kể sức khỏe hay tâm lý đều yếu hơn rất nhiều, bởi vậy trong quá trình lên xuống không ngừng, Tiểu Dịch Thần không ngừng la hét và cười vang!
Trò chơi kết thúc, Tiểu Dịch Thần vẫn chưa hoàn hồn, cũng chưa thỏa mãn, cảm thấy tháp chọc trời rất kích thích, chơi rất vui, đối với trò này, phần lớn trẻ em đều muốn chơi thêm lần nữa, cậu cũng không ngoại lệ.
Mộ Nhã Triết bèn cùng cậu chơi thêm lần nữa, lần thứ hai bước xuống khỏi tháp, Tiểu Dịch Thần nắm tay Mộ Nhã Triết, hưng phấn hoa tay múa chân, nói liên miên về cảnh đẹp nhìn thấy khi lên cao.
Nhất thời, sự khó chịu ban nãy như tan thành mây khói!
Trẻ em ngây thơ lại đáng yêu như vậy, chuyện gì cũng sẽ không ghim lâu.
Sau đó, dường như ý thức được lúc trước mình luôn ôm Tống Ân Hi, bỏ rơi Tiểu Dịch Thần, ôm tâm tình áy náy, Mộ Nhã Triết ôm Tiểu Dịch Thần trong иgự¢ suốt, không hề buông ra.
Sức lực của anh kinh người, Tiểu Dịch Thần nặng hơn Tống Ân Hi rất nhiều, nhưng anh vẫn cứ ôm trong tay, nhất quyết không buông.
Mỗi khi Tống Ân Hi giơ hai tay muốn Mộ Nhã Triết ôm thì Tiểu Dịch Thần sẽ ôm lấy vai Mộ Nhã Triết, coi như không tiếng động tuyên bố quyền lợi dành riêng cho cậu!
Mỗi lúc như thế sẽ đến lượt Tống Ân Hi bĩu môi, tức giận giậm chân, tâm tình không vui!
Nhưng dù không vui, khóc nháo ra làm sao, Mộ Nhã Triết cũng không ôm cô bé nữa!
Ít nhất là hôm nay, phải ở bên cậu nhóc, nếu không, sinh nhật mà anh gấp gáp quay về với cậu sẽ không còn ý nghĩa!
Tiểu Dịch Thần hài lòng, mới là chuyện quan trọng nhất hôm nay, những thứ khác đối với anh mà nói, không quan trọng!
Tống Ân Hi nhìn Tiểu Dịch Thần ‘tú hú chiếm tổ chim khách’ trong lòng Mộ Nhã Triết, sắc mặt xấu xí như nuốt phải ruồi, mỗi khi chơi xong trò nào đó đều muốn Mộ Nhã Triết ôm một chút, nhưng Tiểu Dịch Thần lại cứ chiếm lấy Mộ Nhã Triết, cô nhóc cũng hết cách!
Tống Ân Hi tức giận đến nhăn nhó cả mặt.
Nhìn dáng vẻ méo xẹo của cô nhóc, Tiểu Dịch Thần cảm thấy tâm tình của mình như ánh mai tươi sáng.
Tống Ân Hi để ý, ghen ghét trong lòng, bởi vậy, khi mọi người muốn nghỉ ngơ, cô bé bảo muốn ăn đồ ngọt, Mộ Nhã Triết cũng đang muốn mua bánh ngọt cho Tiểu Dịch Thần ăn, bèn để bọn họ ngồi ở chỗ chờ, đến tiệm đồ ngọt.
Tống Ân Nhã dặn dò vài câu rồi cũng đi theo.
Bên này, chỉ còn lại hai cô cậu bé.
Tiểu Dịch Thần nhàn rỗi buồn chán, lấy đồ chơi ra chơi.
Tống Ân Hi nhìn, cũng muốn, vì vậy vươn tay định ςướק.
Tiểu Dịch Thần nhanh tay né móng vuốt của cô nhóc, khó chịu nói: “Mẹ cậu không dạy cậu thế nào là lễ phép à? Sao lại có thể tùy tiện lấy đồ của người khác như thế!”
Tống Ân Hi hừ lạnh: “Xí! Đồ hẹp hòi! Cậu cho rằng tôi thèm đồ chơi của cậu lắm đấy hả?”
“Tôi đâu cần cậu thích, ai là đồ hẹo hòi chứ!” Tiểu Dịch Thần thè lưỡi, giả mặt quỷ.
Điều này khiến cô nhóc vô cùng tức giận.
“Hừ. Tôi thấy rõ ràng là cậu đang ghen tị với tôi, ghen tị chú Mộ thích tôi, chứ không thích cậu!”
“Cậu đang nói linh tinh gì đấy?” Tiểu Dịch Thần lạnh lùng cười: “Rõ ràng cha tôi yêu tôi nhất, cậu là gì chứ?”
“Rõ ràng chú Mộ muốn bế tôi, bởi vì tôi ngoan hơn cậu, đáng yêu hơn cậu, nghe lời hơn cậu!” Tống Ân Hi chống hông, chỉ vào mặt cậu cao ngạo tuyên bố ‘sự thật’ này.
Tống Ân Hi chống hông, chỉ vào mặt cậu cao ngạo tuyên bố ‘sự thật’ này.
Tiểu Dịch Thần hơi bị chọc tức, vốn cậu không muốn quan tâm, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt dịu dàng của cha khi ôm Tống Ân Hi thì tim như bị đâm một cái, quả thực, không thoải mái!
Do đó, ngay cả giọng nói của cậu nhóc cũng không có sự kiên định: “Cậu nói bậy!”
“Sao tôi phải nói bậy? Cậu không thấy à, chú Mộ rất thích tôi, cậu đừng keo kiệt không thừa nhận!”
Tống Ân Hi được gia đình chiều hư, vì vậy ăn nói không suy nghĩ, thích gây gổ với người khác.
Tiểu Dịch Thần cả giận nói: “Cậu cho cậu là ai, cậu là người nhà họ Tống, là người ngoài, cha sao có thể thích cậu? Cha thích tôi nhất, chính là tôi! Cậu xem, hôm qua cha còn tặng tôi quà sinh nhật, rất oai nha!”
Nói rồi, cậu đắc ý giơ đồng hồ đeo tay ra với cô nhóc, lông mi đắc ý vểnh ngược lên, diễu võ dương oai!
Tống Ân Hi bị đồng hồ của cậu thu hút.
Cô nhóc chưa từng thấy đồ mới lạ như thế, vì vậy nhoài lên muốn xem.
Vẻ mặt Tiểu Dịch Thần chán ghét đẩy đầu cô nhóc ra: “Đừng tới đây, đi ra đi!”
“Sao cậu lại đẩy tôi?” Tống Ân Hi thẹn quá hóa giận, siết chặt nắm tay, hét lên với cậu.
“Bởi vì cậu xấu, hừ, đồ xấu xí!” Tiểu Dịch Thần độc ác châm chọc một câu.
Nhưng không ngờ câu này lại khiến Tống Ân Hi nổi sùng!
Cô gái nhỏ, tuy mới năm tuổi, nhưng đã biết xấu đẹp!
Từ khi sinh ra tới nay, Tống Ân Hi vẫn luôn được tôn sùng là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tống, nâng trong lòng bàn tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Từ nhỏ đã nhận được vô vàn sự yêu thương, mọi người đều khen ngợi cô bé ‘xinh xắn, dễ thương, ngoan ngoãn, ngọt ngào’.
Bởi vậy, cô bé vẫn luôn tự tin mình dễ thương, xinh đẹp, nhưng Tiểu Dịch Thần lại thình lình thốt ra từ ‘đồ xấu xí’ chọc cô bé tức giận.
Dưới cơn giận, Tống Ân Hi nhoáng cái nhào tới Tiểu Dịch Thần, cắn cổ tay cậu một cái, cắn hết sức, hận không thể cắn đứt một miếng thịt trên tay cậu.
Tiểu Dịch Thần không ngờ cô bé lại cắn người, trong cơn đau đớn, theo tiềm thức cố gắng đẩy cô bé ra.
Nhưng phải biết, cậu khác với những đứa trẻ khác.
Con trai tầm tuổi cậu có bao nhiêu sức lực?
Cậu đã trải qua đợt huấn luyện trẻ em địa ngục, sức không phải quá lớn, nhưng có thể dễ dàng ôm một khẩu Barret M99*, cú đẩy như thế khiến Tống Ân Hi bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo lùi mấy bước, sau đó chật vật ngã oạch ra sau!
*Barret M99: một loại súng bắn tỉa, nặng khoảng 11kg, dài hơn 1 mét.
Tiểu Dịch Thần vội nhìn về phía cánh tay bị cô bé cắn, hai dấu răng rất sâu, không thấy máu, nhưng có thể nhìn ra rất dùng sức.
Cậu tức giận nhíu mày, ngẩng đầu thấy Tống Ân Hi ôm đầu, không động đậy.
Trận yên lặng ngắn ngủi qua đi, Tống Ân Hi ngồi dưới đất, ôm cái ót bị đập, gào khóc kinh thiên động địa!
Không biết ở đâu mà nhiều nước mắt như vậy, có thật đau đớn đến thế không, chỉ thấy vẻ mặt Tống Ân Nhi suy sụp, những giọt nước mắt như những chuỗi vòng ngọc trai bị đứt thi nhau rơi.
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Tiểu Dịch Thần không hiểu ra sao! Cậu vốn không cố ý, nhưng cũng không dùng nhiều sức đến thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc