Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 204

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Người tài nhà họ Tống xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhất là ông cụ Tống, khiến bao người phải kính nể.
Giang Khởi Mộng và Tống Chính Quốc có một trai, hai gái.
Con trai cả tên Tống Vân Tích, là một thanh niên tài tuấn, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã là sĩ quan quân đội quân khu thủ đô.
Bởi vậy Tống Ân Nhã và Tống Ân Hi có quan hệ họ hàng với Mộ Nhã Triết.
Mà Mộ Nhã Triết cũng vô cùng săn sóc cô ta, là bởi vì khuôn mặt của Tống Ân Nhã, có bảy phần tương tự Giang Ý San.
Rất giống, nhất là thần thái duyên dáng, cũng vô cùng tương tự.
Nhiều lần, anh như đang nhìn thấy dáng vẻ còn trẻ của mẹ.
Sau khi mẹ qua đời, khoảng thời gian đó Tiểu Ân Nhã luôn ở bên cạnh anh.
Xuất phát từ sự tưởng nhớ với mẹ, vì thế với anh mà nói, Tống Ân Nhã giống như một sự ký thác tâm linh.
Tống Ân Nhã mỉm cười, làm như hoàn toàn không thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tiểu Dịch Thần đứng bên cạnh, cúi đầu nói với Tống Ân Hi: “Ân Hi, còn không mau gọi chú Mộ(1)?”
“Chú Mộ!” Tống Ân Hi ngọt ngào gọi, âm thanh non nớt ngọng nghịu, không để ý đến tay Mộ Nhã Triết đang nắm tay Tiểu Dịch Thần, rời khỏi tay Tống Ân Nhã, sà đến trước mặt Mộ Nhã Triết, vung hai tay: “Chú Mộ, chú Mộ, Ân Hi muốn ôm một cái, Ân Hi muốn ôm một cái!”
Tiểu Dịch Thần vừa nghe xong, vẻ không vui hiện rõ!
Trong lòng thầm chán ghét hai chị em nhà họ Tống, sớm không hiện muộn không hiện, tự dưng chui ra ngay lúc này, nhất là Tống Ân Hi này, còn muốn chiếm cái ôm của cha cậu, không thể tha thứ!
Đang thầm chửi bới, Mộ Nhã Triết chợt buông tay cậu ra, Tiểu Dịch Thần bỗng khẩn trương muốn nắm lấy tay người đàn ông, lại thấy anh hơi cúi người, bế Tống Ân Hi lên.
Tống Ân Hi ỷ ôi trong lòng Mộ Nhã Triết, vẻ mặt hạnh phúc như được nếm mật, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, vô cùng vui vẻ: “Ân Hi thích chú Mộ nhất!”
Nói rồi, ở một góc Mộ Nhã Triết không nhìn thấy, quay sang làm mặt quỷ khiêu khích với Tiểu Dịch Thần đang khó chịu.
Mặt Tiểu Dịch Thần càng thêm đen thùi.
Đây là gì, đây rõ ràng là diễu võ dương oai mà!
Sao, rất đắc ý hả? Chiếm được sự nuông chiều của cha cậu nên đắc ý như vậy sao?
Tống Ân Hi này, chính là người mà Tiểu Dịch Thần ghét nhất.
Không vì gì khác, mà là cô nhóc này rất đáng ghét.
Khi bốn tuổi, Tống Ân Nhã mang theo Tống Ân Hi đến nhà họ Mộ làm khách, giống rất nhiều đứa trẻ nghịch ngợm khác, Tống Ân Hi đến nhà họ Mộ, có lẽ do tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đi gây rắc rối.
Không biết nhà họ Tống dạy dỗ đứa trẻ ra sao, chắc do quá nuông chiều, không chỉ làm hỏng đồ chơi của Tiểu Dịch Thần, còn làm vỡ một bình hoa cổ nhà họ Mộ, hơn nữa còn nghĩ cách hắt chậu nước bẩn lên trên đầu Tiểu Dịch Thần!
Quả thực Tiểu Dịch Thần oan khuất không có chỗ kể.
Cuối cùng, còn thế nào được nữa? Mặc dù nhà họ Mộ biết Tống Ân Hi đang nói dối, nhưng không thể cứ vạch trần thẳng thừng.
Dù sao, nhà họ Tống cũng thuộc dòng dõi thư hương trong thủ đô, ông cụ Tống lại là một trong những người có công lớn lập quốc, cho nên ngoài mặt vẫn phải tôn trọng.
Hơn nữa, cha Tống dĩ nhiên biết tính tình con gái mình như thế nào, biết bình hoa cổ này nhất định là do Tống Ân Hi đánh vỡ, vì thế thầm cho nhà họ Mộ không ít chỗ tốt, chuyện này cứ thế cho qua.
Chuyện này tuy đã là quá khứ, nhưng vẫn để lại một cái gai trong lòng Tiểu Dịch Thần.
Cha sẽ không thích quỷ nói dối này chứ!
(1) Vốn Tống Ân Nhã, Tống Ân Hi có quan hệ họ hàng với Mộ Nhã Triết, theo vai vế phải gọi Triết một tiếng “chú”, nhưng một phần nhỏ là vì Tống Ân Nhã chỉ kém Triết vài tuổi, và một phần lớn còn lại tất nhiên là vì cô ta có ý với Mộ Nhã Triết, nên cô ta gọi Triết là “anh”, chứ không phải “chú”, mà kéo theo đó, Triết cũng chỉ gọi cô ta là “em”, chứ không phải là “cháu”.
Cha sẽ không thích quỷ nói dối này chứ!
Nghĩ như vậy, lại nghe thấy Mộ Nhã Triết nói: “Ừ, chú cũng thích Ân Hi nhất!”
Tiểu Dịch Thần quả thực bị chọc đến muốn giận sôi lên!
Thích Ân Hi nhất?
Gì cơ?
Vậy cậu là cái gì?
Cha thích con nhóc kia nhất, vậy còn cậu?
Cha không thương cậu sao?
Trong lòng cậu nhóc tủi thân, đau khổ nói tuột ra: “Cha thích Ân Hi nhất, vậy còn con? Còn con thì sao?”
“Haha, anh Mộ, anh xem, Tiểu Dịch Thần cũng biết ghen nha.” Tống Ân Nhã cười, ngồi xuốm xuống, dỗ dành cậu: “Tiểu Dịch Thần ngoan, dì cũng thích con nhất!”
Tiểu Dịch Thần bĩu bĩu môi, hiển nhiên không muốn đón nhận sự lấy lòng của cô ta, chui ra sau lưng Mộ Nhã Triết: “Nhưng con không thích dì.”
Mộ Nhã Triết hơi khó xử: “Dịch Thần ngoan, con là anh, nên nhường em một chút.”
Tống Ân Hi nhỏ hơn Tiểu Dịch Thần một tuổi, bởi vậy tốt xấu gì cũng phải gọi cậu một tiếng anh.
Điều này cậu hiểu, nhưng nhìn con nhóc ngoe nguẩy trong lòng cha dương dương đắc ý, Tiểu Dịch Thần không thể hào phóng nổi.
Nhưng cha đã lên tiếng, cũng phải cho cha chút thể diện đúng không?
Vì vậy, cực kì không tình nguyện, cậu nhóc khẽ gật đầu, thỏa hiệp với Mộ Nhã Triết.
Tống Ân Nhã cười nói: “Anh Mộ, hôm nay sao rảnh rỗi vậy, chắc là muốn dẫn Dịch Thần ra ngoài chơi ạ?”
“Đưa nó đi chơi sinh nhật.” Mộ Nhã Triết lời ít ý nhiều nói, trong giọng điệu có sự kiên nhẫn hiếm thấy!
Đối với phụ nữ, từ trước đến nay anh vốn không có sự nhẫn nại.
Nhưng Tống Ân Nhã lại là ngoại lệ.
Đơn giản vì đây là cô em họ anh quý mến nhất.
“Ôi, vậy chúc Tiểu Dịch Thần sinh nhật vui vẻ nha! Do gặp gỡ đột ngột quá, không kịp chuẩn bị quà cho bảo bối!”
Tống Ân Nhã cười, chúc một câu mừng sinh nhật hời hợt, nghe cũng có chút thành ý, nhưng chẳng qua là chút tỏ vẻ bên ngoài thôi, Tiểu Dịch Thần nghe mà thấy lúng túng.
Chợt thấy cô ta bảo: “Thực sự là khéo, nếu đã gặp nhau, chi bằng cùng đi chơi với nhau được không? Đi chơi cùng nhau rất thú vị đó.”
“Ân Hi muốn chơi với chú Mộ! Chú Mộ, chú Mộ, chú Mộ...”
Tống Ân Hi trong lòng không ngừng mè nheo, mặt mày hớn hở quơ tay, trình độ ỷ lại Mộ Nhã Triết không cần phải bàn.
Mộ Nhã Triết khẽ gật đầu, vươn tay nhéo mũi Tống Ân Hi, coi như đồng ý!
Trên thực tế, so với con trai, anh càng thích con gái hơn.
Đàn ông mà, luôn thích có một cô công chúa nhỏ để nâng niu trong lòng bàn tay, thích cô bé thẹn thùng đáng yêu làm nũng, đối với Tống Ân Hi, anh đối xử như nửa con ruột!
Tống Ân Hi lập tức hoan hô một tiếng, đôi mắt cong lên thành hai vầng trăng, vô cùng dễ thương, ồn ào trong *** anh, nhìn hòa thuận ấm áp.
Tống Ân Nhã ở bên cạnh nhìn thấy cũng cười nhẹ, hoàn toàn quên mất Tiểu Dịch Thần, mắng yêu: “Ân Hi, em đừng làm rộn, mau xuống đi, sao lại bắt chú Mộ ôm em?”
Tuy nói vậy nhưng không hề vươn tay, không có ý muốn đón lấy đứa bé từ trong lòng Mộ Nhã Triết.
Bức tranh này đập vào trong mắt Tiểu Dịch Thần, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như một nhà ba người đang ấm cúng dạo chơi trong công viên, cười cười nói nói!
Mà cậu, như thể một người ngoài cuộc!
“Cha...”
Tiểu Dịch Thần vẻ mặt oán niệm mở miệng, lời còn chưa nói hết, chợt Tống Ân Nhã “A” một tiếng, nhìn hai tấm vé khách quý trong tay Mộ Nhã Triết, đôi mắt mở to.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc