Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 196

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cho tới lúc này, khiếp sợ trong lòng Vân Nghiệp Trình vẫn khó mà bình ổn. Đợi Vân Thi Thi ngồi xuống trước bàn ăn, lúng túng nói: “Thi Thi à, những món ăn này đều do thằng bé làm...”
“Ừ! Hữu Hữu nhà chúng ta gỏi quá!” Vân Thi Thi cưng chiều xoa đầu cậu nhóc.
Vân Thiên Hữu đẩy tay cô ra, chỉnh chỉnh lại mái tóc bị cô làm rối, bất đắc dĩ sẵng giọng: “Ai bảo mẹ ngốc, làm cơm ăn không ngon chứ!”
Vẻ mặt Vân Thi Thi xấu hổ: “Hữu Hữu thông minh như vậy, mẹ thấy mặc cảm quá nha.”
Sự kinh ngạc trong Vân Nghiệp Trình càng thêm sâu, cảm thấy đứa cháu ngoại này rất có năng lực, tấm tắc khen: “Tuổi còn nhỏ đã biết chia sẻ việc nhà vưới con, đây là chuyện tốt! Lúc đầu cha còn lo thằng bé chỉ là một đứa trẻ, sợ tự đi làm khổ mình. Nhưng cha thấy...tay nghề này, không phải ngày một ngày hai là có thể luyện thành.”
Ngừng một chút, ông nghi hoặc hỏi: “Từ khi nào Hữu Hữu bắt đầu học nấu cơm?”
“Sáu tuổi nhỉ...” Vân Thi Thi suy nghĩ.
“Mẹ ngốc! Là bốn tuổi.”
“Được rồi, bỏ qua đi.” Hữu Hữu đưa cho cô một chén mì dương xuân*, hương vị không tệ lắm.
*Mì dương xuân: một loại mì truyền thống của Trung Quốc, sợi mì to và dài như sợi Pu'n, ở trên có rắc hành lá.
Thực ra, Hữu Hữu không thích nấu cơm, không thích nhất là mùi khói dầu. Cậu chỉ hưởng thụ cảm giác thành tựu và hạnh phúc khi xuống bếp.
Mỗi khi nhìn mẹ ăn ngon lành những món cậu làm, cảm giác thành tựu này, giống như cậu là người tài giỏi nhất trên thế giới.
Có thể mang hạnh phúc đến cho mẹ, chính là chuyện cậu hạnh phúc nhất.
“Mẹ, con đố mẹ một câu.” Vân Thiên Hữu thần bí nháy mắt: “Ngày mai là ngày gì?”
Vân Thi Thi nuốt miếng cơm, giả vờ trầm tư suy nghĩ, hỏi dò: “A? Là ngày chủ nhật đúng không?”
“Mẹ ngốc, ngày mai là thứ bảy.” Vẻ mặt Vân Thiên Hữu suy sụp, bó tay chu miệng nhỏ.
“À À! Là mẹ nhớ nhầm.”
“Đoán tiếp đoán tiếp!” Vân Thiên Hữu buông đũa, chống cắm, hai mắt tỏa sáng mỉm cười nhìn cô, trong mắt chứa đựng sự dịu dàng.
“Có phải ngày họp phụ huynh không?” Vân Thi Thi suy đoán.
“Không phải! Là ngày quan trọng nhất của con và mẹ nha!” Hữu Hữu thấy cô trầm tư suy nghĩ mà vẫn không đoán đúng, dáng vẻ ảo não, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, vừa đau xót vừa tủi thân.
Vân Thi Thi không đoán ra được: “Đó là ngày gì vậy?”
Vân Thiên Hữu nhìn vẻ mặt vô tội mù mờ của cô, chợt bày ra vẻ vô cùng đau lòng, im lặng lên án sự vô tâm của cô.
“Là sinh nhật của Hữu Hữu.”
Vân Thi Thi giả vờ bày vẻ tỉnh ngộ: “Ai da, nhớ ra rồi, ngày mai là sinh nhật của Hữu Hữu, ngày quốc tế thiếu nhi.”
Hữu Hữu giận đến đỏ mặt, hai tay khoanh lại, mổm vểnh cao đến nỗi có thể treo ngọn đèn dầu: “Hừ, mẹ ngốc, trong lòng mẹ không có Hữu Hữu... Mẹ không nhớ sinh nhật của Hữu Hữu...”
Nói xong, cậu nhóc kia bi thương ôm mặt khóc lóc.
“Huhuhu...”
“Mẹ không thương Hữu Hữu, Hữu Hữu thật đau lòng...”
“Mau cười lên nào, bảo bối, sao mẹ có thể quên ngày quan trọng nhất của Hữu Hữu được?” Vân Thi Thi nhìn vẻ tủi thân của cậu, cực kỳ đau lòng, vội vã dỗ dành.
Cậu nhóc lắc đầu, kiêu ngạo hừ một tiếng.
Vân Thi Thi thấy vậy, bất đắc dĩ cười, thầm lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ được bọc cẩn thận, đưa tới trước mặt cậu, muốn cho cậu nhóc kinh ngạc!
“Bảo bối, đây là quà mẹ cho con.” Vân Thi Thi nói, in xuống trán cậu một cái hôn.
“Hữu Hữu chính là thiên sứ nhỏ trong lòng mẹ, sao mẹ có thể quên ngày mai là sinh nhật Hữu Hữu được chứ? Chú c con sinh nhật vui vẻ sớm, còn có ngày quốc tế thiếu nhi nữa nha!”
Hữu Hữu nhận lấy món quà từ tay cô, vẻ mặt ngây ngô, thật lâu mới phản ứng được, đây là mẹ đang trêu cậu.
Thể nào, làm sao mẹ có thể quên sinh nhật cậu được chứ?
Vân Thiên Hữu cúi đầu nhìn gói quà được bọc tinh xảo, trên tấm thiệp viết dòng chữ “Bảo bối sinh nhật vui vẻ”, ngón tay nhỏ lướt qua mấy chữ Vân Thi Thi tự tay viết, nét mực đã khô từ lâu, ngay ngắn đẹp đẽ.
Cậu nhóc yên lặng nhìn, đôi mắt lập tức trở nên mềm mại, vẻ tủi thân trên mặt cũng trở nên dịu dàng.
Ôm món quà, trên mặt cậu nhóc vô cùng thỏa mãn.
Đây là khoảnh khắc hạnh phúc hất của cậu.
“Cảm ơn mẹ!”
Tâm trạng của Vân Thiên Hữu rất tốt, thế nên đôi chân nhỏ không kìm được mà đung đưa.
“Ngày mai cũng là ngày lễ của mẹ nha!”
Nói rồi, Hữu Hữu xúc động ôm lấy khuôn mặt của Vân Thi Thi, hôn một cái thật sâu: “Mẹ vất vả rồi, mẹ cho Hữu Hữu sinh mệnh, Hữu Hữu muốn dùng thời gian cả cuộc đời làm bạn bên cạnh mẹ! Không để mẹ chịu chút uất ức và vất vả!”
Từng câu từng chữ, từ miệng của cậu nhóc, trang trọng không gì sánh bằng.
Như đang đọc diễn văn thần thánh vậy!
Vân Thi Thi mỉm cười: “Bảo bối thật ngoan quá!”
“Mẹ, ngày mai mẹ có việc không?”
Hình như có, Vân Thi Thi hơi suy nghĩ, buổi sáng mai phải đến tổ kịch thử trang phục sớm.
Vân Thiên Hữu nghe vây, lập tức mất mát buông thõng đầu.
Vân Thi Thi thấy dáng vẻ cô đơn của cậu, hơi không đành lòng, bỗng nghĩ đến điều gì, nói: “Nhưng buổi chiều mẹ sẽ rảnh đó!”
“Mẹ, chúng ta đi Thung lũng cổ tích chơi đi!” Hữu Hữu phấn chấn trở lại, như làm ảo thuật lấy từ trong túi ra hai tấm vé vào cửa Thung lũng cổ tích.
Thung lũng cổ tích, nó là công viên lấy chủ đề cổ tích nổi tiếng và lớn nhất thế giới. Nó do công ti Nhạc Trí và tập đoàn N.E hợp tác xây dựng.
Ở trên toàn thế giới đã mở được 6 khu vui chơi, nổi tiếng toàn cầu, là vương quốc thần tiên trẻ em khao khát.
“Được. Nhưng hai tấm vé này từ đâu mà có...”
“Là quà sinh nhật hiệu trưởng tặng con!” Vân Thiên Hữu thuận miệng nói.
Thung lũng cổ tích, cậu là đại cổ đông lớn nhất của công ti Nhạc Trí, dĩ nhiên cũng có phần vốn trong thung lũng cổ tích, chỉ hai tấm vé vào cửa mà thôi, chẳng là một câu nói?
“Được! Trưa mai mẹ tới đón con!”
“Hữu Hữu, mau mở ra xem mẹ tặng con quà gì nha?” Vân Nghiệp Trình vui vẻ nhắc cậu.
Vân Thiên Hữu rất hưởng thụ quá trình mở quà, hồi trước khi đến sinh nhật, Vân Thi Thi tặng cậu đồ chơi, cậu đều cẩn thận cất đi.
Năm ngoái, mẹ tặng cậu một bộ đồ chươi mô hình tổng hợp, cậu vẫn luôn xếp gọn một chỗ.
Nói chung, trẻ con ở tầm tuổi này, đối với đồ chơi chỉ có cảm giác mới lạ, cha mẹ mua cho đồ chơi mới thì chỉ tò mò nhất thời, mấy ngày đầu mua về thì yêu thích không buông tay, chơi vô cùng vui vẻ.
Nhưng chẳng được bao lâu, chơi chán rồi, thấy không thú vị nữa, sẽ vứt sang một xó.
Nghịch ngợm hơn chút thì chưa chơi chán đồ đã hỏng.
Hữu Hữu thì khác.
Bất cứ quà gì Vân Thi Thi tặng cho, từ trước tới giờ đều vô cùng trân trọng, bất kể là tặng cái gì, lớn thì là mô hình số lượng có hạn, nhỏ thì là một chiếc nhẫn, cậu đều bảo quản không trầy xước gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc