Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 195

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi ở trong nhà vệ sinh đang nôn nóng, bất chợt nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, ngay sau đó có tiếng gõ nhẹ cửa phòng vệ sinh.
Nhưng vang lên không phải là giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
“Cô Vân, tôi theo lệnh của giám đốc đến đưa đồ cho cô!”
Nói chuyện là giọng nữ dịu dàng.
Vân Thi Thi mở cửa, là quản lí mặc đồng phục công tác, thấy trong tay cô ấy cầm túi siêu thị rất to, nhất thời trên mặt câm nín.
“Đây là cô mua?”
“Không, những thứ này là giám đốc Mộ mua! Cô Vân, giám đốc Mộ đối xử với cô thật tốt, nào có người đàn ông nào tự nguyện đi mua loại đồ này chứ?”
Vân Thi Thi nghe vậy, tâm trạng ngọt ngào, nhận lấy túi từ tay cô ấy cẩn thận kiểm tra, nhất thời dở khóc dở cười.
Nhiều thế này? Không biết những thứ này có thời hạn sử dụng không nhỉ?
Đang lục lọi bỗng xuất hiện một cái ҨЦầЛ ŁóŤ mềm mại tinh xảo, khuôn mặt cô nóng lên, lúc này mới phát hiện ra ҨЦầЛ ŁóŤ trên người bị bẩn, không ngờ anh lại để ý như vậy...
“Anh ấy ở đâu?”
Cô gái kia mỉm cười: “Cô hỏi giám đốc Mộ ạ? Tiếp theo có một cuộc họp ban giám đốc, sợ sẽ phải họp đến khuya, ngài ấy bảo cô nghỉ ngơi trước.”
Nói là họp ban giám đốc, trên thực tế, là phải lên núi đua xe cho tỉnh táo.
“À, bận rộn thế ư...”
Vân Thi Thi tắm rửa một lát, sau khi tắm xong liền bắt xe về nhà.
Nằm trên chiếc giường kingsize mềm mại, thích thú lăn qua lăn lại.
Chợt nghĩ đến điều gì, cô ngồi trước bàn trang điểm, nhìn đôi bông tai xinh xắn dễ thương, khóe môi nhếch lên.
Thỏa mãn sờ sờ đôi bông tau, rồi tắt đèn đi ngủ.
Đêm nay, Vân Thi Thi ngủ ngon vô cùng.
...
Hôm sau, Vân Thi Thi chạy tới công ti từ rất sớm.
Hôm qua xin nghỉ một ngày, quay lại lớp huấn luyện, cảm giác bầu không khi có chút câu nệ.
Không hiểu sao, những người trong lớp huấn luyện trở nên rất khách sáo.
Nhất là Giang Vũ Đồng, nhìn thấy cô thì hận không thể trốn đi.
Như vậy cũng tốt, ít nhất bên tai sẽ yên tĩnh.
Chạng vạng.
Vân Thi Thi vừa về đến nhà, đẩy cửa ra, chùm tia sáng ấm áp trong phòng khách vây lấy cô.
“Con đã về rồi!”
Vân Nghiệp Trình đang bày bát đũa, nghe tiếng mở cửa, lập tức lau tay đi tới lối vào.
“Con về rồi à!”
“Mẹ về rồi ư?”
Vân Thiên Hữu ló đầu ra khỏi phòng bếp, thấy là cô, lập tức vui mừng khôn xiết nhào tới trong lòng cô, hôn cô một cái thật kiêu!
Bẹp.
Nụ hôn in lên gò má cô.
Cậu nhóc cười ngọt ngào: “Mẹ, chào mừng mẹ về nhà!”
Vân Thi Thi ôm cậu, hôm nay cậu nhóc mặc tạp dề in hoạt hình, trên mặt dính bột mì, chắc hẳn đang chuẩn bị cơm cho cô.
Sự ấm áp ngấm vào trong tim.
Vân Thi Thi dẩu môi: “Một cái không đủ, bảo bối thêm một cái nữa đi!”
“Ừm ừm!”
Quay bên má còn lại qua, Vân Thiên Hữu không hề keo kiệt lại dâng lên một nụ hôn nữa.
Hai mẹ con vui đùa ở lối ra.
“Trại hè thế nào? Chơi có vui không?” Vân Thi Thi xoa đầu cậu hỏi.
Vân Thiên Hữu chu mỏ nói: “Chẳng vui chút nào hết! Nhàm chán!”
Nhà trẻ tổ chức trại hè phần lớn đều là hoạt động gia đình, đối với những đứa trẻ cùng lứa mà nói, không thể nghi ngờ là cực kì thú vị, nhưng đối với Vân Thiên Hữu mà nói...đều thật trẻ con.
Nói rồi, cậu vội vã hỏi thăm: “Mẹ, hôm nay mẹ về rất sớm nha? Công việc vẫn thuận lợi sao?”
“Rất thuận lợi.”
“Có ai bắt nạt mẹ không?” Vân Thiên Hữu chớp chớp đôi mắt to.
Cậu nhóc hỏi vậy, trên mặt là nụ cười ngây ngô, nhưng trong lòng tính toán, nếu ai bắt nạt mẹ cậu, để cậu biết được, cậu nhất định sẽ không tha!
Vân Thi Thi không biết cậu nhóc đang suy nghĩ gì, chỉ mỉm cười nói: “Không có đâu!”
“Thi Thi, mau ngồi xuống đi! Hữu Hữu đã tỉ mỉ chuẩn bị cơm cho con đấy!”
Vân Nghiệp Trình đưa tay nhận túi và áo khoác của cô, đặt lên giá treo.
Lúc xế chiều, Hữu Hữu đã sớm cầm ví nhỏ, bảo muốn đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn về, trong lòng ông vô cùng kinh ngạc, lại lo lắng cậu đi một mình, bèn đi theo cậu đến siêu thị.
Ai dè, một lần đi theo này, khiến ông mở rộng tầm mắt!
Vừa bước chân vào khu rau dưa của siêu thị, Hữu Hữu cầm chiếc giỏ hòa vào đoàn người, bóng dáng linh hoạt uốn lượn trong tiếng mặc cả, dáng vẻ vô cùng thuần thục.
Mua thức ăn, chọn rau, chay mặn phối hợp rất hài hòa, thậm chí không cần ông nhúng tay, tự mặc cả giá tiền, chọn nguyên liệu tươi mới nhất.
Trong lòng Vân Nghiệp Trình không phải không kinh ngạc.
Khi Vân Thi Thi còn nhỏ, thậm chí còn không phân biệt nổi đâu là rau cải xanh, đâu là rau chân vịt.
Thậm chí là lớn tuổi như ông cũng không lão luyện được như này.
Mà cậu nhóc này lại như làm nhiều thành quen, phân biệt được rõ ràng cách nấu các món ăn.
Càng khiến ông ngạc nhiên hơn là, cậu nhóc chọn rau vô cùng tỉ mẩn, khi chọn rau thì chọn loại màu xanh non, không có bất kỳ vết úa hoặc con sâu nào.
Khi mua thịt còn cẩn thận ngửi mùi, bảo đảm mùi thịt thuần chất, không có mùi hôi, còn dùng ngón tay ấn ấn.
Vân Nghiệp Trình đứng cạnh khó tránh khỏi hiếu kỳ, hỏi cậu, nghe thấy cậu nhóc thành thục nói: “Thịt mới hay không, trước tiên cần ngửi mùi, sau đó sẽ ấn xem có co dãn hay không. Nếu là thịt heo ૮ɦếƭ rồi mới mổ thì thịt sẽ có màu đỏ sậm, trong mạch máu có màu đỏ tím ứ lại, ăn vào sẽ bị bệnh!”
Vân Nghiệp Trình nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối.
“Cá thì phải xem vẩy cá có hoàn chỉnh hay không, mắt cá phải sáng và trong, mang cá khép chặt, sắc mang đỏ tươi. Nếu không thì là không tươi.” Cậu nhóc cầm một con cá lên, chuyên nghiệp giải thích.
Vân Nghiệp Trình hoàn toàn bị chinh phục.
Vân Thiên Hữu thấy dáng vẻ trợn mắt há mồm của Vân Nghiệp Trình, trong lòng tối đi, chắc ông chưa từng thấy cảnh cậu mặc cả với mấy bác gái bán thức ăn ngoài chợ, trình độ, đạt đến trùm sỏ chém giá.
Giờ điều kiện cuộc sống cao hơn, cậu không cần mặc cả nữa, nhưng đối với sự tươi mới của nguyên liệu vẫn vô cùng kĩ tính.
Mua xong nguyên liệu về đến nhà, cậu mặc tạp dề, lấy một cái ghế đến.
Rửa rau, nhặt rau, động tác thuần thục, thái mỏng miếng thịt, kĩ thuật xắt rau không tuyệt diệu như đầu bếp năm sao, nhưng khi dao hạ xuống, từng miếng thịt mỏng được cắt rất đẹp, xào lên, vô cùng ngon miệng.
Lúc đầu Vân Nghiệp Trình còn muốn giúp đỡ, nhưng cậu nhóc lại ngăn ông, ông chỉ đành đứng nhìn ánh dao vung không ngừng, khí thế ngất trời.
Khoảng 2 giờ sau, đã chuẩn bị xong một bàn đầy ắp.
Ôm lòng hiếu kỳ, Vân Nghiệp Trình lén nếm thử một gắp cá, thịt cá non mềm, hương vị không mặn không nhạt, vừa đủ.
Tuy là món ăn nhà làm, nhưng không hề kém tiêu chuẩn khách sạn cấp cao.
Vân Nghiệp Trình hóa đâ, hơi muốn khóc.
Cảm động muốn khóc a...
Đứa trẻ này, rốt cuộc là đã tích góp bao nhiêu năm kinh nghiệm đây...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc