Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 193

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lý Thừa Trạch cười với cô, vô cùng phong độ, dịu dàng hỏi: “Vị tiểu thư đáng yêu này là thiên kim nhà ai vậy?”
Vân Thi Thi ngẩn ra, không muốn để tâm đến anh ta, thiên kim gì chứ, xuất thân của cô không cao quý như vậy.
Sự lạnh nhạt của cô càng khơi dậy hứng thú của anh ta, Lý Thừa Trạch thầm nghĩ đây là cô đang xấu hổ, vì vậy mềm mỏng nói: “Xin hỏi nên xưng hô thế nào?”
Diệp Minh Lan ngồi bên không được để ý tới, trên mặt cô ta không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng thầm mắng: Quá xấu hổ! Đàn ông đúng là đàn ông, thấy con mồi xinh đẹp thì như bị mất hồn!
Người phụ nữ của Mộ Nhã Triết, anh ta cũng dám dòm ngó?
Ăn phải gan hùm đó hả?
Vân Thi Thi liếc mắt nhìn Mộ Nhã Triết thần thái ung dung bên cạnh, bèn cười nghịch ngợm, chân mày cong cong, đôi môi dính R*ợ*u vang trở nên ****, cười rộ lên rất có tư vị yêu mị, cực kì mê hoặc.
“Haha, dựa vào đâu tôi phải nói cho anh biết chứ?”
Nói xong liền không để ý đến anh ta nữa.
Thú vị! Cô gái này rất thú vị! Còn có chút kiêu căng!
Lý Thừa Trạch nhớ nhung cô, lại bị Diệp Minh Lan lườm mắt cảnh cáo, đừng quá mức, tránh khỏi chọc Mộ Nhã Triết không vui.
Sợ anh ta đó à?
Từ nhỏ Lý Thừa Trạch đã được cưng chiều sinh kiêu, được đặt trong lòng bàn tay mà lớn lên, ngậm thìa vàng điển hình, quen không coi ai ra gì, sao có thể thực sự để Mộ Nhã Triết vào mắt?
Nhà họ Mộ? Chẳng qua là một dòng dõi danh môn quý tộc đời, giờ thời thế thay đổi, ông cụ Mộ cũng đã già, chẳng lẽ anh ta này có thể một tay che trời?
Nhà họ Lý ở thủ đô cũng thuộc dạng quý tộc giàu có, trong các gia tộc khác cũng không phải đèn cạn dầu!
Vân Thi Thi đâu biết anh ta đang mưu tính gì?
Cô cảm nhận được tầm nhìn đâm chọc của Diệp Minh Lan, thấy được sự nghi ngờ và ganh ghét trong mắt cô ta.
Đây chính là nằm cũng trúng đạn đúng không?
Vậy thì cứ nằm thôi vậy.
Vì thế trong ánh nhìn chòng chọc của Diệp Minh Lan, cô yêu kiều khoác tay Mộ Nhã Triết, dùng âm thanh ngọt ngấy cười híp mắt nói: “Bóc tôm hùm cho người ta đi?”
Mộ Nhã Triết quen đấu đá trên thương trường, sao không đoán ra chút tâm tư của cô?
Khóe mắt ngạo nghễ nhìn cô, như đang cảnh cáo cô đừng có đùa giỡn.
Lớn như anh, còn chưa từng hầu hạ ai đâu.
Ý đồ không thành, khuôn mặt Vân Thi Thi hơi u ám.
Người đàn ông này, sao không phối hợp như thế.
Trên mặt Diệp Minh Lan lại thỏa mãn.
Xem ra cô gái này không biết chừng mực, tự cho mình là đúng, được voi đòi tiên? Cô ta có thấy Mộ Nhã Triết hầu hạ ai bao giờ không?
Gác đũa, cô không có hứng ăn uống, cầm cốc nước lạnh uống sạch một hơi.
Vừa uống xong, không hiểu sao vùng bụng lại có cảm giác căng đau, cô đang tức, không chú ý nhiều.
Nhưng lát sau, cô rõ ràng cảm nhận được *** có điều khác thường, thứ gì đó ẩm ướt trào ra, sắc mặt cô thay đổi, cả người như hóa đá!
Không xong...
Không thể nào? Sẽ không phải cái đó...tới chứ?
Đang do dự, trong lòng cô thấp thỏm không yên, như đang ngồi trên kim, cả người cứng đờ không nhúc nhích.
Nhưng cảm giác kia càng thêm rõ ràng.
Khuôn mặt Vân Thi Thi nóng bừng, định đứng dậy đi đến nhà vệ sinh xem sao, còn chưa rời khỏi vị trí, khóe mắt nhìn thoáng qua màu đỏ thắm trên ghế, mặt đỏ phừng phừng, lại đặt ௱ô** ngồi xuống!
Trời ạ...thật là mất mặt!
Vân Thi Thi thực sự khóc không ra nước mắt!
Thật quá xấu hổ! Ôi, hết lần này tới lần khác cứ luôn ở trước mặt người đàn ông này! Huống hồ còn có người khác ở đây!
Vân Thi Thi quả thực chỉ muốn chui vào lỗ nẻ nào đó!
Mộ Nhã Triết nhận ra sự kì lạ của cô, cúi đầu hỏi cô: “Sao vậy?”
Vân Thi Thi đâu thể nói ra được? Chuyện khó mở miệng như vậy, lại vào ngay lúc này, không biết nên xử lý sao cho tốt.
Mộ Nhã Triết thấy sắc mặt cô vừa đỏ vừa nóng, đôi mắt híp lại, không khỏi ngạc nhiên.
“Mộ Nhã Triết...” Cô huých khuỷu tay anh, nửa dựa vào người anh, thấp giọng cầu xin: “Để bọn họ đi đi được không?”
Diệp Minh Lan ngẩn ra, người phụ nữ có thể gọi cả tên của Mộ Nhã Triết, cô ta chính là người đầu tiên! Cũng là người duy nhất.
Song có vẻ người đàn ông không hề tức giận.
Nhưng nửa câu sau lọt vào tai Diệp Minh Lan và Lý Thừa Trạch, hai người đều ngẩn ra, không thể ngờ cô gái này lại vô lễ như thế.
Nhưng điều khiến họ càng bất ngờ hơn chính là, câu nói vừa dứt, Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn bọn họ, không mở miệng, nhưng ánh mắt lãnh đạm ấy đang hạ lệnh đuổi khắc trong vô hình.
Diệp Minh Lan vô cùng chật vật, đâu chịu nổi sự vũ nhục này? Song mặc dù thế, cô ta không thể không xuống nước, đứng dậy nói với Mộ Nhã Triết: “Anh Mộ, tôi vừa nhớ ra, bây giờ tôi và Lý Thừa Trạch còn có việc! Sẽ không làm phiền nữa...”
Nói rồi, khóe mắt lườm xéo Vân Thi Thi, thấy Lý Thừa Trạch vẫn đơ ta đấy, đẩy một cái: “Thừa Trạch, chúng ta đi thôi.”
Lý Thừa Trạch khôi phục tinh thần, lúc này mới đứng dậy, theo cô ta rời đi.
Hai người vừa ra khỏi phòng, vẻ mặt Lý Thừa Trạch rất xấu, anh ta đã từng bị người khác không nể mặt thế này bao giờ đâu?
Nhưng không cam lòng thì không cam lòng, trong tim vẫn nhớ mãi không quên Vân Thi Thi.
“Còn uất ức gì nữa? Tôi thấy gan anh cũng thật lớn, dám nhớ thương người phụ nữ của anh Mộ, nếu để anh Mộ biết chuyện này, anh sống không nổi đâu!”
“Được người khác tâng bốc quá cao, tôi không quen nhìn thôi.”
Đối với sự châm chọc của cô ta, trong lòng Lý Thừa Trạch ngượng ngập: “Hừ! Tôi nói cho cô biết, Mộ Nhã Triết thì sao chứ? Minh Lan, chẳng phải tôi đã nói với cô, dù trong lòng cô ngưỡng mộ anh ta, người ta chưa chắc đã nhìn trúng cô!”
“Anh ------- không phải việc của anh!” Diệp Minh Lan tức đến xanh đỏ cả mặt, oán hận dậm chân, nghênh ngang rời đi.
Lý Thừa Trạch quay đầu nhìn thoáng qua ghế lô, khóe miệng cong thành nụ cười âm trầm, đối với Vân Thi Thi, trong lòng anh đã nổi lên dã tâm từ lâu...
Ghế lô khôi phục sự tĩnh lặng.
Vân Thi Thi ôm bụng nằm bò trên bàn, bụng quặn đau dữ dội, mày nhíu thật chặt, nét mặt nhăn nhó, cả khuôn mặt trắng bệch.
Mồ hôi lạnh rơi liên tục...
Ngay cả sức nói chuyện cũng không có.
૮ɦếƭ mất ---------
Bi kịch!
Mỗi khi kỳ kinh nguyệt tới, bụng luôn đau đớn khôn kể, đau đến nỗi dù nằm trên giường, chườm túi nóng vẫn không thấy đỡ hơn.
Lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, càng gấp hơn chính là, tới đột nhiên như vậy, còn ngay trước mặt người đàn ông này.
Chuyện thảm hại hơn, cô mặc váy liền thì thôi, còn dính cả lên ghế. Quả thực mất mặt muốn ૮ɦếƭ!
Mộ Nhã Triết thấy sắc mặt cô trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh, mày kiếm cau lại.
“Khó chịu?”
Thấy anh hỏi vậy, Vân Thi Thi vừa thẹn vừa sợ, ấp úng nói: “Mộ Nhã Triết, anh...anh có thể ra ngoài chút được không?”
Ra ngoài? Người phụ nữ này lại muốn bày trò gì vậy?
“Rốt cuộc là làm sao?”
Cô bất đắc dĩ cười: “Ai da... Không, tôi, tôi...vô cùng ổn!”
Sao cô có thể không biết xấu hổ nói thẳng ra “cô có kinh nguyệt”? Dù cô có kinh nguyệt đến thăm, chỉ sợ người đàn ông này cũng không hiểu!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc