Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 192

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tình cảnh có chút lúng túng.
Nghĩ lại cũng đúng, người ta là hoàng thái tử cao cao tại thượng của tập đoàn tài chính Đế Thăng, làm sao lại có thể nhớ một tiểu thư nhà chủ tịch tỉnh như cô ta chứ?
Cô gái này chính là con gái chủ tịch tỉnh Giang Hải, Diệp Minh Lan.
Vốn là cô ta đã bao gian phòng này để chiêu đãi bạn tốt mới về nước, lại không nghĩ tới lúc đến nơi thì bị quản lý nhà hàng uyển chuyển nói rằng phòng bao đã có người khác dùng bữa, cô ta bèn hùng hùng hổ hổ lao đến đây, không nghĩ rằng người chiếm phòng bao của cô ta lại là Mộ Nhã Triết!
Phải biết, Mộ Nhã Triết cực kỳ ít khi đến những nơi như thế này để dùng cơm. Hơn nữa, ở trong ấn tượng của cô ta, người đàn ông này là người trăm công ngàn việc, sao có thể nhàn hạ thoải mái như vậy.
Có thể gặp được anh ở nơi này khiến cho Diệp Minh Lan hân hoan trong lòng, chỉ là sau đó cô ta lại hướng tầm mắt về phía Vân Thi Thi, có chút nghi hoặc.
Cô gái nhỏ bên cạnh anh là ai?
Nhìn cô gái đó ăn mặc như một học sinh vậy, nhìn qua rất ngoan ngoãn, cũng không giống tiểu thư nhà nào, dường như chỉ là một người bình thường.
Diệp Minh Lan cũng có chút kinh ngạc, nhân vật như Mộ thiếu, chỉ cần anh muốn, bất kể là người mẫu quốc tế hay ảnh hậu, thậm chí là tiểu thư nhà giàu, chỉ cần ngoắc ngoắc Ng'n t là đã xếp thành hàng dài. Nhưng mà cô gái nhỏ này, khuôn mặt non nớt, nhìn qua chắc là vừa mới tốt nghiệp đại học?
Nhưng cho dù cô ta tự nhận mình thích bắt bẻ thì cũng không thể không thừa nhận, cô gái trước mặt này thật sự rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, ánh mắt trong sáng thuần khiết, môi hồng răng trắng, khiến người ta nhìn qua đã thích.
Một cô gái đáng yêu như vậy, bao nhiêu người đàn ông *** đây!
Vân Thi Thi bị ánh mắt của cô ta làm cho cả người khó chịu, ngước mắt nhìn lên, lại cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng khác, cô theo tầm mắt nhìn đến, liền thấy người đàn ông đứng bên cạnh cô ta đang nhìn cô chằm chằm, thay vì nói là quan sát thì nên nói ánh mắt kia giống như muốn lột sạch cả người cô.
Người đàn ông kia dáng người cao lớn, tướng mạo anh tuấn, ăn mặc lịch sự thoải mái, lộ ra dáng vẻ quý tộc, chắc chắn cũng là xuất thân thượng lưu.
Tầm mắt giao nhau, Vân Thi Thi lại theo bản năng quay mặt đi, bỗng dưng sinh ra ác cảm với hai vị khách đột ngột xông vào này!
Cảm thấy hơi lúng túng, Diệp Minh Lan cười tươi một cái, cất giọng ngọt ngào khẽ hỏi: “Anh Mộ, còn nhớ em không? Cha em là Diệp Khải Thành, cũng có chút giao tình với anh. À đúng rồi... Nếu không ngại thì chúng ta cùng ngồi ăn đi! Anh nhìn xem, lúc này rồi, trong nhà hàng cũng không còn phòng trống nữa! Ha ha, phòng bao này vốn là em đã đặt trước lại bị anh..."
Lời cô ta nói cực kỳ uyển chuyển, lúc nói chuyện cũng có chừng có mực, khách sao nói ra lời đề nghị kia.
Mộ Nhã Triết không đổi sắc mặt, không gật đầu nhưng cũng không cự tuyệt, giống như là ngầm đồng ý.
Diệp Minh Lan thấy thế thì có chút thụ sủng nhược kinh!
Cô ta đi lên một bước thử dò xét, thấy trên mặt anh vẫn không hề động đậy như cũ, nhịp tim đập loạn rốt cuộc cũng bình phục trở lại, ngay sau đó đáy mắt lộ ra vẻ vui mừng, cùng người đàn ông kia tiến vào phòng bao.
Mộ Nhã Triết đương nhiên không có bất kỳ ấn tượng gì với Diệp Minh Lan, cũng không phải là chỗ quen biết, không thường xuyên qua lại, nhưng cha cô ta Diệp Khải Thành cũng coi như là người quen của anh, lúc này anh cũng không thể không chừa cho cô ta chút mặt mũi.
Thế nhưng Vân Thi thi có chút không vui, không muốn cùng ngồi ăn cơm chung với hai người kia.
Cô không thích bọn họ.
Nhất là cô gái kia, ánh mắt vừa rồi của cô ta giống như là chỉ hận không thể một dao chém cô mấy trăm nhát!
Cô thừa nhận, trong lòng có chút khó chịu, càng làm cô khó chịu hơn chính là, thế mà anh lại ngầm cho phép bọn họ ngồi cùng bàn.
Cô thừa nhận, trong lòng có chút khó chịu, càng làm cô khó chịu hơn chính là, thế mà anh lại ngầm cho phép bọn họ ngồi cùng bàn.
Khó chịu! Nhưng mà cô có thể làm sao bây giờ? Cô cũng không thể đuổi người ta đi.
Cô không có tư cách này, chỉ có thể rề rề rà rà mà ăn tiếp.
Cầm đũa lên, không còn khẩu vị gì nữa.
Diệp Minh Lan ngồi vào chỗ của mình, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, trịnh trọng giới thiệu: "Anh Mộ, em giới thiệu với anh, đây là cậu lớn của Lý thị, Lý Thừa Trạch!"
Dứt lời, cô ta lại cười híp mắt quay đầu nhìn về phía người đàn ông, nói: "Thừa Trạch, người này em đã từng nhắc qua với anh, chính là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Đế Thăng, là nhân vật truyền kỳ ở thành phố này, tên là Mộ Nhã Triết. Ha ha, bọn em đều gọi anh ấy là anh Mộ."
Trong lời nói của cô ta đã hoàn toàn bỏ quên Vân Thi Thi sang một bên.
Vân Thi Thi cũng vui vẻ vì mình được yên thân.
"Anh Mộ, ngưỡng mộ đã lâu!" Lý Thừa Trạch cười gật đầu một cái, hơi đứng dậy, khách khí vươn tay về phía Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng liếc mắt nhìn bàn tay đang vươn ra của anh ta một cái, biểu cảm không đổi, bàn tay của Lý Thừa Trạch cứ như vậy mà khựng lại giữa không trung, duỗi ra không được, thu về cũng không xong.
Ngay giữa lúc không khí đang ngượng ngập như vậy thì Mộ Nhã Triết hờ hững đưa tay ra, chạm nhẹ vào bàn tay kia, Ng'n t thậm chí cũng không cong lại, thái độ xa cách lạnh nhạt, khiến cho Lý Thừa Trạch xấu hổ không thôi.
Người đàn ông này, ngạo mạn như thể bản thân là vua chúa vậy!
Nghĩ đến chuyện cho dù thân phận của anh ta không thể sánh bằng Mộ Nhã Triết, nhưng đưa mắt nhìn khắp thành phố này cũng không có mấy người dám làm mặt lạnh với anh ta, hầu hết mọi người đều cung kính lấy lòng anh ta, nhưng mà người đàn ông này lại lạnh lùng ngạo mạn như vậy, thật sự khiến cho anh ta vô cùng khó chịu!
Diệp Minh Lan cười cố hòa hoãn bầu không khí, lại nhìn về phía Vân Thi Thi đang ngồi một bên: "Anh Mộ, cô gái này là..?"
"Cô không cần biết."
Cô ta thật sự không nghĩ tới sẽ bị một câu nói lạnh nhạt như vậy của người đàn ông kia chặn lại.
Anh không thích nói chuyện riêng của mình cho người khác nghe.
Vậy mà thái độ mập mờ như vậy của anh, ở trong mắt Diệp Minh Lan lại là một loại che chở, bảo vệ.
Mặt nóng dán ௱ô** lạnh, Diệp Minh Lan cảm thấy mất thể diện, nhưng lại ngại thân phận của Mộ Nhã Triết nên không thể không cười làm lành, chỉ có thể hậm hực tìm cho mình một bậc thang mà bước xuống: "Em gái à, dáng vẻ thật xinh đẹp."
Trên mặt cười nhưng trong lòng ghen tỵ không thôi. Ít nhất là theo cô ta, cô gái này ở bên cạnh Mộ Nhã Triết, chắc chắn phải có địa vị không nhỏ.
Diệp Minh Lan vừa nhắc tới Vân Thi Thi, ánh mắt Lý Thừa Trạch nhìn về phía Vân Thi Thi lại có thêm vài phần mập mờ.
Nói thật, anh ta cảm thấy rất có hứng thú với cô gái này, không chỉ là khuôn mặt thanh tú khiến người ta yêu thích mà ngay cả ánh mắt thẳng thắn quật cường kia cũng khiến cho đàn ông nổi lên H*m mu*n chinh phục!
Người ta vẫn nói có hai loại phụ nữ mà đàn ông chắc chắn không thể cự tuyệt.
Một loại là phụ nữ thanh thuần như nước, không nhiễm một tia bụi bặm nào.
Một loại khác là phụ nữ khiến cho đàn ông sinh ra H*m mu*n chinh phục.
Vừa hay, Vân Thi Thi lại khớp với cả hai loại này.
Nghĩ đến đây, cũng không biết là Mộ Nhã Triết này có năng lực gì, người bên ngoài đều nói rằng anh không gần nữ sắc, lại không nghĩ tới sẽ ngầm bao dưỡng một báu vật quyến rũ như vậy, thật sự là khiến người ta đố kỵ.
Lý Thừa Trạch có chút ý nghĩ muốn nếm thử mùi vị của cô gái này, nhưng mà anh ta lại nghĩ tới một người như vậy mà lại đã có chủ rồi, anh ta chỉ có thể nhìn.
Loại phụ nữ nào mà anh ta chưa từng có chứ? Cũng không phải chỉ có mỗi cô gái này khiến cho người ta chú ý.
Nếu là người phụ nữ của Mộ Nhã Triết, anh ta không thể ***ng vào, vậy cũng không có cách gì.
Chỉ có thể chờ đến khi Mộ Nhã Triết chán ghét cô, anh ta sẽ đoạt lấy.
Lý Thừa Trạch cười với cô một tiếng, dịu dàng hỏi: "Cô gái xinh đẹp này là thiên kim nhà nào?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc