Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 185

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Vân Sơn Thi Ý, cái tên này, thế nào?”
Vân Sơn Thi Ý, Vân Thi Thi, ngườiụ ý trong đó, không cần nói cũng rõ.
Theo người đàn ông xuống xe, cánh tay Vân Thi Thi bị anh kéo vào trong lòng.
Đầu khẽ đập vào ***g *** anh, bị đau đến nhíu mày, ngẩng đầu thấy vẻ cười trêu của anh, đáy mắt có mấy phần nghiền ngẫm.
“Chẳng phải đưa tôi về nhà sao?” Vân Thi Thi tức giận nói: “Sao lại đến đây?”
“Nhớ em, đêm nay theo tôi.” Trong lòng người đàn ông có chút đắc ý nho nhỏ.
Nếu Vân Thiên Hữu biết nhà trẻ tổ chức trại hè nhàm chán là do người đàn ông này cố ý sắp xếp, chắc chắn sẽ tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Bước vào biệt thự, cô đứng ngồi không yên, ngồi đơ trên ghế sô pha.
Nhìn người đàn ông ung dung tự tại đi qua đi lại trước mặt cô, mặc áo choàng tắm rộng thùng thình, thoái mái lau mái tóc ướt nhẹp.
Vô tình, ánh mắt của cô không tự chủ nhìn về phía ***g *** để hở của anh.
Lập tức sắc mặt nóng lên dời mắt đi chỗ khác.
Mộ Nhã Triết đi tới tủ R*ợ*u rót một ly Vodka, khóe mắt nhìn lướt qua người phụ nữ đang ngồi yên trên ghế sô pha, cô như đang sợ cái gì, lại như đang né tránh điều gì?
Từ khi anh lên mười tám tuổi, đã chinh chiến ở thương trường.
Không thể không nói, có một vài phụ nữ, tâm cơ rất sâu, ngay cả những người làm ăn tinh ranh trên thương trường, cũng cảm thấy không bằng...
Nhưng cô gái nhỏ trước mắt này, trong trắng như một tờ giấy, trong đầu đang nghĩ gì, trên mặt liền hiện ra cái đó.
Chút tâm tư của cô nàng, có thể qua mắt được anh sao?
Bình thản uống xong ly R*ợ*u, thấy cô vẫn dậm chân tại chỗ, ngây ngô cúi đầu xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Vì vậy anh hỏi: “Còn không đi tắm đi?”
“Ừ, tôi đi tắm ngay đây!”
“Tôi ở phòng chờ em.”
Dứt lời, anh đi vào phòng ngủ, không liếc nhìn cô thêm nữa.
Vân Thi Thi ngơ ngẩn, nhìn người đàn ông đi vào phòng ngủ, chậm chạp không có động tác.
Đợi qua một lúc lâu, thầm nghĩ, chắc anh ngủ rồi nhỉ?
Vì vậy, nhìn xung quanh, trong lòng đoán nhất định anh mệt mỏi ngủ mất rồi, lúc này mới di chuyển trong phòng.
Phòng ngủ rất lớn, phòng ngủ gắn với phòng khách, phòng để quần áo, buồng vệ sinh, phòng sách, thậm chí cả tủ R*ợ*u quầy bar, đầy đủ mọi thứ.
Ngồi trên ghế sô pha một lúc lâu, cô mới đứng dậy đi vào phòng tắm, mang theo suy nghĩ rối bời đi tắm.
Khi ra khỏi phòng tắm, theo bản năng thắt nút áo choàng tắm rất chặt, kết quả không ngờ là không cởi ra được nữa.
Giờ mới thoáng an tâm.
Đi vào buồng ngủ, đèn tường vẫn sáng, vì cô.
Nhưng hình như anh đã ngủ, nghiêng người nằm ở một bên, thân hình cao lớn chiếm hai phần ba chiếc giường.
Cô thầm thấy may mắn, cẩn thận trèo lên giường, nhẹ tay nhẹ chân hết mức có thể.
Nhưng cô còn chưa nằm ổn định liền cảm thấy bên cạnh có động tĩnh, nhưng đông tĩnh này cũng khiến cô sợ đến tim ngừng đập.
Đang ngây ngẩn, người đàn ông chợt kéo cô lại, bàn tay đưa đến chỗ nút thắt áo choàng tắm.
Mộ Nhã Triết tháo tháo nút thắt chặt, khóe môi cong lên, tà tứ cười: “Nút thắt này chặt thật đấy.”
“...” Sắc mặt Vân Thi Thi nóng lên, hơi ngượng ngùng sau khi bị lật tẩy.
Mặt Vân Thi Thi lập tức đỏ ửng lên, hai người dán sát vào nhau, hơi thở nóng bỏng của phái nam vẫn ở bên tai, cả người cô trở nên cứng đờ.
"Em cho rằng em liều ૮ɦếƭ thì bây giờ tôi không thể bắt em làm gì sao?" Người đàn ông lấn sát bên tai cô, trong giọng nói có ý khiêu khích.
Cô bị dọa sợ đến mức nhắm chặt mắt lại, nhưng không chờ được động tác mà cô nghĩ đến. "Phựt" một tiếng, trước mắt tối sầm lại, ánh đèn bị tắt đi.
Sau lưng truyền đến âm thanh trầm thấp của Mộ Nhã Triết.
"Ngủ đi." Lại nghe được giọng nói mang theo ý giễu cợt: "Đêm nay tôi tha cho em."
Cho dù chỉ ngủ chung một chỗ, không làm cái gì khác nhưng cô vẫn ngửi được mùi lan thơm ngát, dường như làn khói mù nơi đáy lòng hóa thành hư không.
Mặc dù mỹ nhân nằm ngay trong *** nhưng lại là một cô gái nhỏ đang tức giận, thân thể quyến rũ kề sát *** anh, làn da tinh tế không biết là vô tình hay cố ý cọ xát vào cơ thể anh, trong lòng nổi lên ý nghĩ kích động, cần gì vì thương tiếc cho cô mà phải tự đè nén chính mình?
Sao không lột sạch quần áo cô, xâm nhập vào cơ thể cô mà thỏa mãn *** của bản thân.
Vậy mà, lại một lần nữa cảm nhận được cơ thể cô căng thẳng, cuối cùng anh vẫn không có động tác gì, cơ thể vốn cố gắng đè nén đã sớm rục rịch ngóc đầu dậy, không ngừng kêu gào, anh lại hết lần này đến lần khác không thể không cố gắng đè xuống ngọn lửa khát khao này, không thèm nghĩ đến nữa.
Vẫn là lần đầu tiên làm như thế này!
Vì nhường một người phụ nữ mà đè nén *** Dưới ***.
Chỉ vì không muốn dọa cô sợ.
Thôi được rồi! Hôm nay tha cho cô một lần.
Nhưng mà cho dù nghĩ vậy thì vẫn muốn làm cái gì đó để đè xuống ngọn lửa giữa hai đù* kia!
Vì vậy, Mộ Nhã Triết cúi đầu, nặng nề hôn một cái lên mặt cô, đầu lưỡi lưu luyến bên môi cô, hôn từng chút một, kéo chặt cô vào trong ***, lúc này mới thỏa mãn mà từ bỏ ý đồ.
Sáng sớm, khi ánh nắng đầu tiên xuyên qua khe hở giữa lớp rèm cửa sổ dày, cô liền tỉnh dậy.
Nói đúng ra là, cả đêm qua cô đều ngủ không sâu giấc.
Người đàn ông phía sau cô dĩ nhiên là đã ngủ say, nhưng cánh tay của hắn vẫn ôm chặt cô vào trong ***, ngang ngược giam cầm cô, động tác chiếm giữ như thể không thể cho cô có đường tránh thoát.
Khoảng cách giữa bọn họ sát cạnh nhau như vậy, hơi thở ổn định của anh quanh quẩn bên chóp mũi, cô có chút thất thần!
Cẩn thận tránh ra khỏi vòng tay của anh, Vân Thi Thi chậm rãi xuống giường, đi tới phòng khách, kéo rèm cửa sổ ra. Không ngờ bên ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao.
Lúc đi ngang qua thư phòng, vô tình liếc qua thấy trên tường có treo một khung ảnh rất to, trong lòng cô nổi lên tò mò, cẩn thận đi vào, bước chân nhẹ nhàng, lại có chút cảm giác có tật giật mình.
Thứ treo trên tường là một bức ảnh gia đình, được treo rất cẩn thận.
Trên bức ảnh, ngồi ở giữa là Mộ Thịnh, ở bên cạnh theo thứ tự là Mộ Uyển Nhu, Giang Ý San, Mộ Liên Thành, cùng với Mộ Nhã Triết khi còn trẻ.
Thời gian chụp bức ảnh kia có lẽ là đã rất lâu về trước, nhưng vì được bảo quản cẩn thận nên nhìn vẫn như mới.
Những người khác, đương nhiên Vân Thi Thi có chút nhìn không ra, nhưng riêng Mộ Nhã Triết thì vừa nhìn một cái là cô đã nhận ra.
Mộ Nhã Triết thời niên thiếu, trên người không có nhiều vẻ sắc bén lẫn cảm giác áp bách như bây giờ, nhưng so với những đứa trẻ cùng lứa thì vẫn có vẻ độc nhất vô nhị, ngũ quan khôi ngô, ánh mắt anh tuấn, nét mặt lạnh lùng cũng không khác lắm với bây giờ, ngược lại có tới chín phần tương đồng.
Huyết mạch quả thực là một thứ kỳ diệu.
Trong lòng Vân Thi Thi cảm khái, đồng thời ánh mắt lại dừng ở trên người cô gái bên cạnh Mộ Thịnh, ánh mắt hơi đổi, trong lúc nhất thời, tâm trạng lửng lơ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc