Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1830

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cậu nói xong lạnh lạnh lùng nói tiếp: “Cung Thiếu Ảnh, căn bản ông không xứng để cho tôi gọi một tiếng ông ngoại, cũng không xứng làm cha của mẹ ta. Ông đã tàn nhẫn đối với tôi, đối với Hữu Hữu như thế nào? Tôi nói cho ông biết, nếu mẹ tôi biết ông đối xử với Hữu Hữu như vậy, mẹ sẽ không bỏ qua cho ông.”
Cung Thiếu Ảnh giật mình, không nói thêm được lời nào.
Người đàn ông mặc áo trắng kích động hỏi han: “Cậu làm như thế nào?”
Tiểu Dịch Thần nhìn về phía hắn hỏi lại: “Cái gì?”
“Chẳng lẽ cậu không dao động một chút nào sao?”
Âm thanh của người đàn ông mặc áo trắng tràn đầy khí chất âm nhu, tựa như vẫn còn là thiếu niên, chưa trở thành đàn ông trưởng thành trầm ổn.
“Mẹ ruột phản bội, em trai phản bội, em gái phản bội, cha thì lạnh lùng. Chẳng lẽ những điều đó không làm cho cậu cảm thấy tuyệt vọng sao?”
Tiểu Dịch Thần nghe vậy, trầm mặc một hồi lâu rồi khinh thường nhìn về phía người đàn ông kia.
“Thì ra ông sử dụng chính là thủ đoạn này mục đích để thôi miên trí nhớ?”
Dừng một chút, Tiểu Dịch Thần cười lạnh một tiếng: “Buồn cười.”
“Ngươi…”
“Tại sao tôi phải tin tưởng là bọn họ phản bội tôi chứ?”
Tiểu Dịch Thần nghĩ đến Vân Thi Thi, trên mặt hiện ra biểu tình ấm áp: “Mẹ của tôi vĩnh viễn là mẹ của tôi. Hữu Hữu vĩnh viễn là em trai của tôi. Nguyệt Dao cũng tốt, cha cũng tốt. Bọn họ đều là một phần sinh mệnh của tôi, không thể nào chia cắt. Trừ phi tôi ૮ɦếƭ, nếu không thì ông đừng hòng xóa được trí nhớ của tôi về bọn họ.”
Người đàn ông mặc áo trắng nghe vậy rùng mình một cái.
Thật không ngờ ý chí của Tiểu Dịch Thần mạnh mẽ, kiên định như thế.
Cung Thiếu Ảnh nghe xong lại lảo đảo từng bước, thất thần một chút. Trong mắt ông ta cũng lộ ra một tia tán thưởng.
“Tốt lắm.”
Ông ta nói xong, xoay người phất tay áo bỏ đi.
Người đàn ông mặc áo trắng thấy vậy, nhìn cậu với ánh mắt phức tạp rồi cũng quay người đi theo.
Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại một mình Mộ Dịch Thần.
*** cậu phập phồng một hồi lâu, rốt cuộc cũng bình phục tâm tình. Nhưng mà rất lâu sau đó cũng không dám nhắm mắt lại lần nữa.
Cậu lo lắng khi nhắm mắt lại sẽ tiếp tục mơ thấy những điều không tốt đẹp.
“Mẹ…”
Tiểu Dịch Thần nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Hữu Hữu, Nguyệt Dao, cha, mọi người nhất định phải chờ con trở lại…”

Thời điểm Lisa khôi phục thần trí, cô phát hiện mình cũng bị nhốt ở trong một mật thất.
Cô mở to mắt nhìn chếch lên phía trên thì thấy có một cửa sổ thông gió ở sát mái nhà. Xuyên qua cửa sổ cô mơ hồ nhận ra trời đã có chút ánh sáng.
Là sáng sớm.
Cô đã mê man bao lâu?
Ước chừng khoảng mấy giờ.
Ủa Mộ Dịch Thần đâu rồi?
Có còn bị nhốt ở nơi đó hay không?
Lisa nghĩ đến Tiểu Dịch Thần thì kích động muốn đứng dậy.
Nhưng mà cô càng giãy dụa thì dây thừng siết càng chặt hơn.
Dây thừng này được buộc theo thủ pháp đặc thù, càng giãy dụa thì dây thừng càng trói chặt vào.
Lisa tỉnh táo lại, nín thở ngưng thần, chậm rãi súc cốt.
Ngay cả Cung Kiệt cũng không biết cô luyện được công phu súc cốt.
Trước kia vào thời điểm ở huấn luyện doanh, cô thường xuyên bị người canh chừng, mấy ngày mấy đêm không có cơm ăn, chỉ có nước uống.
Cô cực kỳ đói, đói đến nỗi mặt đỏ cả lên. Vì thế cô học cách trốn khỏi nhà giam.
Mới đầu, lan can của nhà giam không gần, khi đó cô vừa nhỏ vừa gầy, rất dễ dàng trốn khỏi nhà giam.
Sau đó ăn vụng một ít cơm thừa R*ợ*u cặn rồi trốn về lại nhà giam.
Sau này thay đổi qua nhiều nhà giam khác nhau, cô bắt đầu tập luyện khả năng súc cốt thật sự, thật không ngờ cô lại luyện thành công.
Kỳ thật khung xương của con người cũng rất nhỏ. Súc cốt không phải là làm cho đầu xương ngắn lại mà lợi dụng sức ép lên xương và cơ thể để thu gọn thân hình. Có thể thu gọn lại gấp đôi.
Lợi dụng Tỏa Cốt Thuật, cô nhanh chóng thoát khỏi dây thừng, rón ra rón rén đi tới gần cửa. Ngoài ý muốn, cô phát hiện khóa cửa không phải là khóa mật mã mà sử dụng một sợi xích xiên từ bên ngoài.
Cô đẩy cửa nhẹ nhàng, khi đẩy tới cực hạn thì hai cánh cửa cũng lộ ra một khe hở nhỏ.
Tay cô rất nhỏ, vừa đủ để xuyên qua khe hở và nắm được ổ khóa.
Lisa nhăn mày, tự suy nghĩ một lát rồi nhìn quanh bốn phía, cũng không có công cụ thích hợp.
Bỗng nhiên cô chợt nhớ tới cái gì đó, cô đưa tay lên vành tai và gỡ bông tai xuống.
Bông tai làm bằng inox, cô dùng lực một chút, rất dễ dàng nắn bông tai thành một que inox thẳng dài. Cô một tay cầm khóa, một tay đưa que inox vào tâm lỗ khóa.
Mới vừa chuẩn bị vặn mở khóa thì thình lình cô nghe được ngoài cửa vang lên một số tiếng bước chân. Ngay lập tức cô thu đôi tay nhỏ bé về rồi tựa vào tường bên cạnh cửa. Cho đến lúc tiếng bước chân dần đi xa, lại nhẫn nại đợi thêm chốc lát, lúc này cô mới xoay người, bàn tay nhỏ bé lại vươn ra phía ngoài, cầm khóa, dùng que inox khêu nhẹ nhàng trong ổ khóa.
Mất khoảng ba giây sau, chợt nghe tiếng cách một cái, khóa lập tức mở ra.
Lisa nhẹ nhàng đặt khóa xuống một bên, cẩn thận đẩy cửa ra.
Xiềng xích không ngừng lỏng ra, rầm một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Cô nghe được cách đó không xa lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chắc là động tĩnh ở nơi này đã kinh động đến thủ vệ của địch, hoặc là người ta đã phát hiện hành động của cô.
Đến khi bước chân đến khoảng cách rất gần, rốt cuộc cô cũng không cố kỵ nhiều nữa, một cước đá văng cửa ra, nghênh tiếp mặt đối mặt với hai tên lính đánh thuê võ trang hạng nặng.
Hai tên lính đánh thuê đứng gác ở chỗ này cũng chính là hai người ở trên đảo nhỏ. Bình thường là thủ hạ của cô.
Mặc dù tuổi của Lisa nhỏ hơn bọn họ rất nhiều nhưng khi vừa thấy cô từ trong cửa đi ra, hai người hoảng sợ nhìn nhau một cái rồi lùi về sau nửa bước.
Bọn họ rất rõ ràng thực lực của chính mình, mặc dù là hai nam tử trưởng thành có võ trong người nhưng dù cả hai tiến lên cùng một lúc cũng không phải là đối thủ của Lisa.
Tuổi của Lisa còn nhỏ nhưng thực lực của cô ấy ở trên bọn họ rất xa.
Về danh tiếng hay thực tế thì cô xứng đáng là cỗ máy ***.
Bọn họ không có khả năng chống lại cô ấy.
Lisa quét mắt nhìn bọn họ một cái, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn thương tổn đến các anh. Các anh tự mình lo liệu đi.”
Hai người kia nghe xong có chút do dự.
Cung Thiếu Ảnh đã ra mệnh lệnh phái bọn họ canh gác Lisa, bọn họ không dám có nửa phần phản đối.
Nhưng mà bọn họ biết rằng bọn họ không phải là đối thủ của Lisa, có cố gắng thì cũng chỉ chuốc lấy thất bại thảm hại.
Hơn nữa lúc trước canh giữ ở trên đảo đã làm cộng sự của Lisa thời gian nhiều như vậy, tự nhiên đều có cảm tình với nhau.
Bỗng nhiên một người trong đó rút một con dao găm từ bên hông rồi múa may một lát. Sau đó không chút do dự đâm xuống đù* của mình hai nhát.
Lisa thấy vậy lại cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng suy nghĩ một chút cô liền hiểu được tại sao.
Người còn lại cũng bắt chước tên kia, lấy ra một đoản đao rồi đâm trên đù* mình vài cái.
Bọn họ vừa băng bó vết thương vừa nói với Lisa: “Lisa, chúng tôi không muốn làm khó dễ cô. Đây là biện pháp tốt nhất mà bọn tôi có thể nghĩ ra. Tuy nhiên cô phải rõ một điều, phản bội Cung gia sẽ không có kết cục gì tốt đẹp. Cô đừng làm xằng làm bậy.”
Lisa im lặng một lúc rồi hỏi thăm: “Cung gia nhốt Tiểu Dịch Thần ở chỗ nào?”
“Mật thất số A892.”
Lisa nghe xong gật đầu cảm ơn, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Nói xong cô chạy lướt qua bọn họ, hướng tới cửa ngầm mật thất số A892.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc