Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1826

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Dừng giây lát, Tiểu Dịch Thần lại sốt sắng nói: “Mẹ thuộc về mình em, anh sẽ không ςướק, có được không? Hữu Hữu, em đừng như vậy...”
Cậu nói xong liền bất lực nắm lấy tay Hữu Hữu.
Cậu ấy lại ghét bỏ lui về sau né tránh, giống như nếu bị cậu chạm vào sẽ rất bẩn vậy!
“Đừng chạm vào tôi!”
Thân ảnh của Hữu Hữu dần mơ hồ, sau đó hóa thành một làn khói, chậm rãi tiêu tán.
“Đừng!”
Tiểu Dịch Thần khổ sở nhào đến nhưng chỉ chụp vào hư không mà thôi.
Lúc cậu ngẩng đầu, cảnh trước mắt lại biến đổi lần nữa.
Cậu thấy mình đang chậm rãi bước đi.
Đây là nhà của cậu.
Ngay lúc này, cậu không thể phân biệt được rốt cuộc là mơ hay thật nữa.
Tiểu Dịch Thần cắn chặt môi, chầm chậm đi về phía trước, cậu đứng bên ngoài cửa lớn, nhìn qua sân vào cửa sổ, thân ảnh Vân Thi Thi đang bế Nguyệt Dao hiện lên.
“Mẹ!”
Cậu vội vàng lần mò cánh cửa định mở ra nhưng nó đã bị khóa trái.
Cậu bị bỏ ngoài cửa, làm thế nào cũng không vào được.
“Mẹ, mở cửa đi ạ!”
Tiểu Dịch Thần hốt hoảng kêu gào: “Mẹ, là con đây, Tiểu Dịch Thần đã về rồi ạ!”
Thế nhưng, chẳng có ai để ý đến cậu.
Cậu giống như không khí, không có ai nhìn thấy!
Cảm giác cô đơn quạnh quẽ bao trùm lấy cậu.
Đột nhiên Mộ Dịch Thần cảm thấy không thở được, có một loại cảm giác tuyệt vọng không nói thành lời không ngừng dâng lên!
“Mẹ, mọi người có nghe con nói gì không?”
Yết hầu cậu bị Ϧóþ nghẹn, khó khăn nói: “Là con đây, là Tiểu Dịch Thần đây ạ, mở cửa cho con vào được không? Con muốn về nhà...”
Đột nhiên, giọng Hữu Hữu vang lên.
“Nguyệt Dao, anh ở đây.”
Tiểu Dịch Thần suy sụp, xuyên qua cửa sổ, cậu nhìn thấy Nguyệt Dao đang tập tễnh bước về phía Hữu Hữu.
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết đưng bên cạnh cười yêu thương, vui vẻ.
Hữu Hữu bế Nguyệt Dao lên, ôm trong lòng đầy cưng chìu.
Nguyệt Dao ôm chặt cổ cậu ấy, nở nụ cười non nớt.
“Anh!”
Giọng nói trong trẻo vang vọng, khiến cho tất cả mọi người đều vui vẻ.
Cách các song sắt của cánh cửa, Tiểu Dịch Thần nghe thấy tiếng cười của Nguyệt Dao cũng bất giác nở nụ cười.
Lâu rồi cậu không nhìn thấy Nguyệt Dao, vô cùng nhớ con bé.
Hiện tại, chỉ nghe thấy tiếng cười trong trẻo kia thôi mà lòng cậu ấm hết cả lên.
Nguyệt Dao...
Tiểu công chúa của cậu.
Tiểu Dịch Thần cứ đứng đó như thế, nhìn vào với đôi mắt tha thiết chờ mong, cảnh ấm áp vui vẻ bên trong căn phòng kia dường như không liên quan gì đến cậu!
Cậu cực kỳ muốn được về nhà, trở về ngôi nhà ấm áp kia.
Cậu rất nhớ mẹ, nhớ Nguyệt Dao, cha và...
Cả Hữu Hữu nữa!
Tiểu Dịch Thần lại tiến sát cửa lớn, dùng sức nhấn chuông nhưng mặc cho cậu có nhấn bao nhiều lần cũng không có ai đáp lại.
Bên ngoài, gió thổi lạnh đến thấu xương.
Cậu lạnh đến nỗi thân thể run rẩy.
Mộ Dịch Thần không chờ được nữa, cậu linh hoạt bẻ khóa đi vào, đi đến chỗ cửa sổ, cậu nhẹ nhàng gõ cửa và để lộ lúm đồng tiền nhu hòa.
“Mẹ!”
“Hữu Hữu!”
“Cha, Nguyệt Dao...”
Tiểu Dịch Thần còn nghiêm chỉnh sửa sang lại áo quần, nở nụ cười thật tươi: “Con về rồi.”
Những người trong phòng lập tức yên lặng.
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết quay lại, Hữu Hữu cũng bế Nguyệt Dao xoay lại, chỉ là, khi nhìn thấy cậu, mắt họ chợt lạnh lẽo.
Nhất là Vân Thi Thi và Hữu Hữu, khuôn mặt họ lạnh như băng, không hề có chút tình cảm nào.
Hữu Hữu đi đến trước cửa sổ, cậu ấy mở cửa sổ, lạnh lùng nói: "Anh về đây làm gì?"
Tiểu Dịch Thần cười gượng, cậu ngơ ngác nói: "Bởi vì... Đây là nhà anh!"
"Đây không phải nhà anh, mà là nhà của tôi, cút ra ngoài ngay!"
Hữu Hữu chỉ tay ra cửa, lạnh lùng nói: "Nơi này không hoan nghênh anh!"
"Sao lại..."
Tiểu Dịch Thần hít một hơi khí lạnh, cậu nhìn Hữu Hữu, chợt giọng nói lạnh lùng của Vân Thi Thi vang lên: "Đừng đứng đó nữa! Thật chướng mắt!"
Cậu nhìn lại chỗ giọng nói phát ra, Vân Thi Thi đang đi đến chỗ cậu, Tiểu Dịch Thần giơ tay ra định ôm cô nhưng đáp lại cậu là cái đóng cửa tuyệt tình của Vân Thi Thi.
Tiểu Dịch Thần bị nhốt ở ngoài lần nữa, cậu mở to mắt nhìn.
"Mẹ..."
Cách một cánh cửa sổ, Vân Thi Thi nói: "Cậu đừng về đây nữa! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!"
"Tại sao vậy?"
Tiểu Dịch Thần cuống quýt, cậu vội vàng đập cửa sổ, nước mắt không ngừng chảy: "Mẹ... Mẹ, là con đây! Con là Tiểu Dịch Thần đây mà, con làm gì sai sao? Sao lại không muốn gặp con? Mẹ? Mẹ!"
...
Người mặc áo khoác trắng dáng dài chậm rãi đứng dậy, anh ta cầm quả cầu thủy tinh trong tay, lạnh lùng nhìn chăm chú người bị trói trên ghế, Mộ Dịch Thần đã tiến vào ảo cảnh.
Cậu tựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, chân mày nhíu chặt, không ngừng gọi thầm: "Mẹ... Mẹ, đừng bỏ con mà... Mẹ..."
Kể từ đoạn quả cầu thủy tinh bị đập vỡ, Tiểu Dịch Thần đã tiến vào ảo cảnh thôi miên rồi.
Tất cả những gì cậu nhìn thấy đều là tưởng tượng.
Ảo cảnh do anh ta tạo ra.
Cảnh giới tối cao của thuật thôi miên là khai thác cái mà con người ta giấu kín thật sâu.
Mỗi người chúng ta đều có mặt tăm tối.
Tiểu Dịch Thần cũng không ngoại lệ.
Sâu trong nội tâm của cậu, có một nỗi sợ có thể Gi*t dần con người ta.
Trên thực tế, trông Tiểu Dịch Thần rạng rỡ như ánh mặt trời, nhu hòa đáng yêu thế nhưng ẩn sâu trong đó là nổi sợ mất đi Vân Thi Thi mà chính bản thân cậu cũng không nhận ra.
Cho đến hiện tại, cậu luôn hằn sâu suy nghĩ Vân Thi Thi yêu thương Hữu Hữu nhiều hơn.
Rất khó để yêu thương đồng đều cả hai đứa nhỏ.
Thật ra, Vân Thi Thi đặc biệt chú ý đến Hữu Hữu nhiều hơn, trong lòng cậu biết rõ điều này.
Không phải cậu không ao ước nhưng cậu là một người anh thì không nên để bụng.
Chỉ có điều, nội tâm cậu vẫn khát vọng Vân Thi Thi yêu thương cậu nhiều hơn chút.
Khát vọng được yêu thương ngang bằng với Hữu Hữu.
Nhưng những suy nghĩ cá nhân này vẫn luôn bị cậu nén chặt trong lòng.
Tiểu Dịch Thần không xem trọng rốt cuộc mẹ thương ai nhiều hơn.
Mẹ hay Hữu Hữu đều như nhau, cả hai đều là người thân không thể thiếu của cậu.
Chỉ cần có thể được ở bên người thân, cậu đã vô cùng mãn nguyện rồi!
Thế nhưng, thuật thôi miên lại phóng đại suy nghĩ cá nhân và nỗi sợ không được mẹ xem trọng của cậu lên mấy lần.
Thuật thôi miên tạo ra loạt ảo cảnh cho cậu.
Dựa vào ảo cảnh này, buộc cậu phải đối mặt với sự sợ hãi mà bản thân chôn chặt nơi đáy lòng.
Nổi sợ đó không ngừng phóng dại đúng là một cơn ác mộng khó chống đỡ nổi.
Trong cơn ác mộng này là một thế giới vô cùng lạnh lẽo.
Cậu căn bản không tỉnh dậy được cũng khó mà trốn chạy.
Dần dần, cậu suy sụp, tuyệt vọng, ૮ɦếƭ lòng trong cơn ác mộng này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc