Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1824

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Alice không hề sợ hãi: “Mạng của tôi nằm trong tay ngài! Ngài cũng nắm trong tay chừng ấy người của tập đoàn Cụ Phong! Ngài giết tôi cũng chỉ là một chữ! Thế nhưng ngài đừng hối hận đấy!”
“Cô...”
Cung Thiếu Ảnh nhấc tay lên nhưng Alice vẫn cứ nhìn chăm chăm ông ta, không hề chùn bước!
Ông ta chậm rãi hạ tay xuống.
“Cô cho rằng chỉ có mình cô biết thuật thôi miên à?”
Tay Cung Thiếu Ảnh rủ xuống, ông ta lạnh lùng nở nụ cười: “Cô cho rằng không có cô, tôi sẽ không làm được sao?”
Alice giật mình.
Cung Thiếu Ảnh xoay người, trầm giọng nói: “Vào đi!”
Ông ta vừa dứt lời, cửa chậm rãi mở ra, một người đàn ông mặt áo khoác dài màu trắng đi vào.
Người đàn ông khá trẻ, lại còn gầy, khoác chiếc áo dáng dài vào trông vô cùng mảnh khảnh.
Anh ta giấu khuôn mặt trong chiếc mũ của áo, không khó để nhìn ra khuôn mặt người đàn ông này rất đẹp.
Chỉ là nét đẹp này có pha chút nữ tính.
Trên người anh ta tỏa ra khí chất lạnh lẽo và âm hiểm như loài rắn, xinh đẹp và có khả năng gây ૮ɦếƭ người!
Khuôn mặt xen lẫn nét đẹp nam tính và nữ tính, khiến người khác không kìm được mà chăm chú ngắm nhìn.
Anh ta đang cầm một quả cầu thủy tinh nhưng quả cầu này trông có hơi đặc biệt.
Ở giữa quả cầu thủy tinh trong suốt có một luồng khói tím lượn lờ cuồn cuộn.
Mộ Dịch Thần ngẩng đầu, cậu cũng nhìn thấy người đàn ông này, bất giác khẽ rùng mình.
Không biết tại sao, trên người anh ta lại toát ra hơi thở nguy hiểm khó nói thành lời!
Sau khi tiến vào, người đàn ông bỏ mũ xuống, khuôn mặt nhu hòa, xinh đẹp hiện ra bên ngoài.
Alice nhìn thấy hắn thì lập tức hít một hơi khí lạnh: “Sư...”
Sư huynh?
...
Lúc trước, cô đi theo một đại sư thôi miên nghiên cứu học thuật, ông ấy chỉ có vài đệ tử mà thôi.
Muốn học thuật thôi miên cần phải có thiên phú.
Người có được thiên phú này lại không nhiều, có thể nói là vạn dặm mới có một.
Người đàn ông này đây, chính là một trong những sư huynh của cô, thuật thôi miên của anh ta còn giỏi hơn cả cô.
Sao lại là anh ta chứ?
Người đàn ông liếc mắt nhìn cô một cái, ra vẻ như không nhìn thấy sự tồn tại của cô, anh ta đi đến trước mặt Cung Thiếu Ảnh, gật đầu tỏ ý chào.
Trừ lúc thôi miên, bình thường anh ta luôn ngậm chặt miệng rất ít khi nói chuyện.
Chỉ có điều, một khi mở miệng nói chuyện, lập tức có thể mê hoặc thần trí người bị thôi miên chỉ bằng một câu.
Giọng nói của anh ta như có ma lực độc đáo.
Đôi khi, Alice cảm thấy thuật thôi miên của anh ta không còn là thôi miên nữa mà là một loại ma pháp, căn bản không thể lý giải bằng khoa học được.
“Sư huynh, sao lại là anh chứ?”
Người đàn ông xoay người, rốt cuộc cũng nhìn cô, đôi mắt anh ta như một viên ngọc đen, nó không phát sáng mà sâu không thể thấy đáy, chỉ liếc mắt một cái, gần như có thể giam giữ cả linh hồn người khác.
Cung Thiếu Ảnh lạnh lùng lên tiếng: “Đóng kín toàn bộ trí nhớ của đứa nhỏ kia, đã hiểu chưa?”
Người đàn ông khẽ gật đầu: “Vâng.”
Một chữ này trong trẻo lạnh lùng như băng tuyết ở bắc cực, khiến người khác âm thầm rét lạnh.
“Sư huynh, anh không thể làm như vậy!”
Alice hốt hoảng nói: “Anh không thể xóa trí nhớ của đứa nhỏ này, sư...”
“Đưa người ra ngoài!”
Cung Thiếu Ảnh bực bội ra lệnh.
Alice không kịp nói thêm gì, cô lập tức bị đàn em đưa ra khỏi phòng tối.
Người đàn ông mặc áo khoác màu trắng đi đến trước mặt Tiểu Dịch Thần, anh ta tao nhã ngồi xổm xuống, đôi mắt đen láy lướt nhìn ngũ quan cậu, đôi môi mỏng khẽ nhếch một cách lạnh lùng.
Nhìn vào mắt anh ta, Tiểu Dịch Thần cảm thấy thân thể mình dường như bất động.
Bên cạnh, Lisa thấy vậy cũng bắt đầu vùng vẫy!
Người đàn ông liếc nhìn cô nhưng căn bản không để vào mắt.
Dù thân thủ có tốt đến đâu thì bị trói như thế còn làm được gì nữa.
Chỉ có điều, trong lúc thôi miên, một tiếng động nhỏ cũng có thể gây nhiễu loạn.
Người đàn ông khẽ mở miệng: “Đưa cô ta ra ngoài đi!”
“Đưa đi.”
Cung Thiếu Ảnh ra lệnh, ngay sau đó, Lisa cũng bị đưa ra khỏi phòng.
Cửa bị khóa trái.
Người đàn ông chậm rãi đưa quả cầu thủy tinh đến trước mặt Tiểu Dịch Thần, sau khi bị luồng khói màu tím bên trong hấp dẫn, đôi mắt liền mất đi tiêu cự!
Cậu cảm nhận được, dường như bản thân đang muốn tiến vào thế giới của anh ta, cậu lập tức bấm vào lòng bàn tay, ép bản thân tĩnh táo lại!
Tiểu Dịch Thần lắc mạnh đầu, quay sang bên không nhìn anh ta!
Không nhìn anh ta thì sẽ không bị thôi miên!
Người đàn ông cười nhạt.
Anh ta từng thôi miên vô số người, đa số họ đều chống cự.
“Hiện tại cậu muốn gặp ai nhất?”
Người đàn ông khẽ vuốt ve bề mặt quả cầu, nhẹ nhàng nói: “Là cô ta đúng không?”
Tiểu Dịch Thần nghe vậy, cậu không chống lại được sự hấp dẫn của câu nói kia, lập tức quay đầu, làn khói trong quả cầu chậm rãi biến đổi, khuôn mặt với má lúm đồng tiền của Vân Thi Thi dần hiện ra.
“Mẹ... Mẹ...”
Tiểu Dịch Thần cực kỳ kinh hãi!
Sao cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt của Vân Thi Thi trong quả cầu thủy tinh chứ?
Người đàn ông quan sát sắc mặt cậu, hỏi thêm lần nữa: “Cô ta là ai?”
Tiểu Dịch Thần nhìn anh ta, cậu cắn chặt môi không nói gì!
Mồ hôi lạnh chảy xuống thành giọt, rơi vào cánh môi đau rát không chịu nổi.
“À, không phải cô ta ư?”
Người đàn ông lại vuốt ve quả cầu, sương mù không ngừng biến ảo lần nữa, một khuôn mặt đáng yêu non nớt hiện lên.
Nguyệt Dao...
“Nguyệt Dao!”
Tiểu Dịch Thần lập tức kích động, cậu càng giãy giụa hai tay càng bị trói chặt!
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Cậu tức giận hỏi.
Người đàn ông mỉm cười, giơ quả cầu thủy tinh đến trước mặt cậu.
Khuôn mặt đáng yêu non nớt bên trong quả cầu ngày càng rõ nét, sinh động, Nguyệt Dao mở to hai mắt, vươn tay về phía cậu: “Anh, ôm...”
“Nguyệt Dao...”
“Người cậu muốn gặp nhất là cô bé đúng không?”
Người đàn ông lại vuốt ve quả cầu, làn khói kia lại biến thành khuôn mặt Hữu Hữu.
Chỉ có điều, đôi mắt Hữu Hữu vô cùng lạnh lùng, khác xa với bình thường.
“Hữu Hữu...”
Đột nhiên Hữu Hữu mở miệng nói chuyện.
“Mộ Dịch Thần, anh không cần trở về.”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, mỗi một chữ đều vô cùng tuyệt tình và tàn nhẫn!
Tiểu Dịch Thần ngẩng ra, khẽ nhíu mày, cậu không tin Hữu Hữu lại nói ra những lời này.
“Tại sao vậy?”
Cậu cười khổ, nói với Hữu Hữu: “Vì sao không cần trở về?”
“Bởi vì, không ai cần anh cả.”
“...”
Hữu Hữu nói tiếp: “Mẹ vẫn tốt, Nguyệt Dao và cha cũng vậy, còn có tôi nữa... Chẳng ai cần anh cả!” 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc