Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1811

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Cùng lắm chỉ là một đứa bé, anh…”
“Đứa bé?”
Cố Cảnh Liên cười lạnh nói: “Nó không chỉ là một đứa bé bình thường đâu.”
Anh ta quay đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Hữu Hữu: “Nó là người của Cung gia, Cung Phạm của tập đoàn Cụ Phong. Nó không phải chỉ là một đứa nhỏ bình thường thôi đâu!”
Cung Phạm!
Nghe thấy cái tên này, trên mặt Sở Hà lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Cung Phạm…”
Chính là người đã dùng cô và Tiểu Bảo để uy hiếp Cố Cảnh Liên ký tên vào hiệp nghị nhượng lại Wildt… Là đứa bé kia?
Không ngờ lại nhỏ như vậy?
Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn như vậy, mềm mại như vậy, thật không nhìn ra đứa bé này lòng dạ độc ác ở chỗ nào?
Hữu Hữu cũng rất bình tĩnh, thu lại ánh mắt, bình thản nói: “Cố Cảnh Liên, anh thử động đến tôi xem.”
Còn chưa nói xong, trong nháy mắt nghe “bộp” một tiếng. Cố Cảnh Liên đã Pu'ng mạnh lên trán cậu một cái.
Hữu Hữu cảm thấy đau đớn, như não mình cũng bị chấn động theo, trong chốc lát chóng mặt hoa mắt.
Cảm thấy trán của cậu chắc bị cái Pu'ng này làm nứt ra luôn.
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: “Ở thủ đô này, là địa bàn của tôi, cậu xem tôi có dám động đến cậu hay không, cậu nghĩ sao?”
Hữu Hữu lại không khiếp sợ chút nào, giơ chân lên đá một cái vào bộ phận yếu ớt nhất của anh ta, chiêu này cũng xem như là độc ác. Nhưng Cố Cảnh Liên đã sớm đoán được, né tránh đúng lúc.
Thằng bé này, cũng ác thật, cái đá này là muốn anh ta đoạn tử tuyệt tôn sao?
Cố Cảnh Liên cũng không khinh địch như vậy, buông tha cho cậu, đá một cái vào ௱ô** cậu, xem như trả nợ.
Hữu Hữu cơ bản không có chỗ nào để trốn, bị đá trúng, đau đến nỗi nhíu mày lại. Nhưng cậu cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ làm bộ dáng như không có gì.
“Cố Cảnh Liên! Anh…”
Không đợi cậu nói xong, Cố Cảnh Liên đã ôm lấy mặt cậu, nhéo nhéo nhẹ mấy cái: “A, người thừa kế của Cụ Phong lòng dạ độc ác trong truyền thuyết, không có bọn lính đánh thuê, không có hộ vệ bên người thì cũng chỉ như vậy mà thôi.”
Thằng nhóc này một thân một mình, lại còn cứ thích thể hiện.
Thể hiện cho ai xem.
Đang ở địa bàn của anh ta mà vẫn muốn diễu võ dương oai như vậy, muốn ૮ɦếƭ sao?

Ở khách sạn cạnh quảng trường, bên trong phòng có một người đàn ông trung niên mở cửa sổ ra, ngồi lên bệ cửa sổ, cầm trong tay một chai R*ợ*u, cả người say khướt, lảo đảo sắp ngã.
Nếu không phải bên ngoài cửa sổ có thanh chắn bảo vệ, chỉ sợ lảo đảo một cái lại rơi xuống bên dưới.
Ông ta dốc chai R*ợ*u, uống một ngụm R*ợ*u to, khi mở mắt ra lần nữa, bên trong đôi mắt hiện lên sát khí rét lạnh làm cho người ta sợ hãi.
Trên quảng trường, đoàn người đông đúc, ồn ào náo động ầm ĩ.
Mọi người ai cũng nhảy nhót theo âm nhạc, rất high. Đám đông càng náo nhiệt thì lại càng K**h th**h sự oán hận trong lòng của người đàn ông.
Chỉ mới tháng trước, ông ta bị công ty đuổi việc.
Nửa cuộc đời, luôn cẩn thận, vì công ty mà phục vụ, nhưng lại bị công ty đuổi việc. Thất nghiệp, vợ ông ta mang theo con bỏ đi, chỉ mới mấy ngày trước, ông ta thấy vợ mình cùng một người đàn ông khác ở trên đường tình tứ ngọt ngào. Lúc này ông ta mới nghi ngờ, vợ của ông ta có phải đang phản bội lại ông ta hay không.
Nhiều năm như vậy, ông ta vì nuôi gia đình mà chịu trăm ngàn cực khổ, ngày nào cũng bôn ba bên ngoài, vì nuôi gia đình mà gần như dùng hết tất cả sức lực.
Kết quả ông ta đổi lấy được cái gì?
Đổi lấy chính là bị công ty đuổi việc, bị vợ phản bội!
Đến cả con ông ta cũng từ chối không muốn gặp. Có vài lần ông ta muốn đi thăm con, nó lại đối với người cha này thấy mà như không thấy, thậm chí còn độc ác nói: không bao giờ nhận ông ta làm cha!
Ông ta đã làm sai cái gì?
Ông ta cuối cùng đã làm cái gì sai?
Những người đang đứng quan sát trên quảng trường đều đang rất vui vẻ, hạnh phúc!
Còn bản thân thì chẳng khác gì đứa trẻ mồ côi bị cả thế giới vứt bỏ!
Vì sao những người khác có thể hạnh phúc, còn ông thì chỉ nhận được mỗi sự tuyệt vọng?
Người đàn ông càng nghĩ càng cảm thấy bất công!
Nếu thế giới đã từ bỏ ông thì đừng trách vì sao anh trả thù cả thế giới!
Người đàn ông uống cạn cốc R*ợ*u trong tay rồi lấy từ cửa sổ ra một khẩu AK 47. Sau đó ông ta núp bên cửa sổ, loạng choạng nạp đạn vào S***g, đưa nòng S***g hướng về quảng trường náo nhiệt, Ng'n t từ từ P0'p cò.
Ông ta đã say khướt, nhưng mà ở dưới kia nhiều người như vậy, không nhắm chuẩn được cũng chẳng sao!
Bắn ૮ɦếƭ được người nào hay người đó!
Cho dù có ૮ɦếƭ thì cũng có nhiều người chôn cùng mình. Nghĩ vậy nên ông ta cảm thấy ૮ɦếƭ không đáng tiếc nữa!
Người đàn ông nở nụ cười ngạo nghễ.
“Đùng đùng đùng đùng!”
Ông ta điên cuồng nã đạn về phía người dân.

Trên quảng trường, Cố Cảnh Liên bỗng nghe có tiếng S***g, anh cảnh giác nhìn quanh. Nhưng quảng trường quá rộng, âm nhạc quá ồn ào nên không thể nào đoán được tiếng S***g vang lên từ đâu.
Tiếng S***g?
Sao lại có tiếng S***g?
Không thể sai được, đây rõ ràng là tiếng S***g.
Sở Hà cũng nhanh chóng nhận ra có người đang xả S***g, âm thanh này là của khẩu AK 47.
Ở một góc quảng trường vang lên tiếng la thất thanh của người dân.
Nhưng những tiếng hét đó lại không thể đánh bật được âm thanh hô vang ăn mừng của những người chơi hội, dàn ca sĩ trên sân khấu cũng không nhận ra có gì khác thường, nên vẫn thản nhiên biểu diễn.
Hầu hết chẳng ai nhận ra thần ૮ɦếƭ đang cận kề, họ vẫn bận đắm chìm trong thế giới âm nhạc.
Cuối cùng thì người điều khiển âm thanh cũng phát hiện rằng có chuyện đang xảy ra.
Nhận được tin báo rằng có người xả S***g, yêu cầu ngừng ngay buổi ca nhạc, thế là người phụ trách âm thanh lập tức tạm ngưng ngay buổi diễn để đưa các ca sĩ rời sân khấu, đến nơi khác an toàn hơn.
Tiếng nhạc vừa dừng lại thì âm thanh “Đùng! Đùng!” phát ra từ khẩu S***g lại càng nghe rõ hơn!
“Là tiếng S***g!”
“Có chuyện gì thế?”
“A… Mau chạy đi! Có người xả S***g, có tập kích!”
“Có người xả S***g, mau chạy đi!”
Không gian chỉ còn tiếng gào thét và kêu khóc, có người chỉ bị thương nhẹ, có người bị bắn xuyên đầu, có người bị bắn vào vai, có người đạn đâm xuyên ***g ***. Chẳng mấy chốc mà máu đã nhuộm đỏ cả quảng trường.
Thấy xung quanh toàn người bị thương, nhiều người chỉ biết khóc!
“Cứu mạng!”
“Có người bị thương rồi, mau gọi xe cứu thương!”
Nhưng vào những lúc thế này, hầu như tất cả đều chỉ lo tự tìm chỗ trốn, làm gì có thời gian lo cho kẻ khác nữa!
Người dân hoảng loạn chạy về phía lối thoát hiểm, đến mức không ngại giẫm đạp lên nhau. Có người không cẩn thận bị ngã, cuối cùng bị giẫm đạp đến ૮ɦếƭ!
Người chạy thì lo chạy, người khóc chỉ biết khóc, không gian vô cùng rối loạn.
Hữu Hữu cũng nghe thấy tiếng S***g, mắt cậu bỗng lóe sáng.
“Có người nổ S***g?”
Sở Hà quay lại nhìn Cố Cảnh Liên: “Mau rời khỏi đây thôi!”
Nói rồi cô khom người bế Hữu Hữu lên, Cố Cảnh Liên thì ôm Tiểu Bảo và nắm tay Lâm Hi, cả năm người cùng chạy về phía lối thoát hiểm.
“Khom người xuống!”
Cố Cảnh Liên dặn Sở Hà.
Vào lúc này thì Hữu Hữu đột nhiên nhớ đến Vân Thi Thi! 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay