Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1809

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi lại nói: “Không được, quá nguy hiểm. Nhiều người chen tới chen lui như vậy, lỡ không cẩn thận bị ngã thì rất dễ bị va vào đầu.”
Mộ Nhã Triết cũng thấy có lý, vì vậy bế Hữu Hữu từ tay Vân Thi Thi, sợ cô ấy mệt.
Hữu Hữu bị cha ôm vào lòng, mới đầu cảm thấy không thoải mái, hơi giãy giụa.
Mộ Nhã Triết nói với cậu: “Con nặng như vậy, mẹ ôm con một lúc lâu rất mỏi tay, để cho cha ôm con một lát, được không?”
Hữu Hữu nghe thấy vậy, cũng không giãy giụa nữa, nhưng vẫn quay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn Mộ Nhã Triết một cái.
Hiển nhiên là không hề cảm động!
Nhưng mà cậu không còn kiên quyết kháng cự nữa, như vậy đã làm Mộ Nhã Quyết cảm thấy mỹ mãn.
Trên sân khấu, trong tiếng nhạc, dàn nhạc bắt đầu đi lên sân khấu để biểu diễn ca hát.
Không khí lập tức bị hâm nóng, tất cả mọi người ai cũng đều cầm trong tay cây phát sáng quơ quơ lên trời, lúc này ai cũng đều hòa mình vào trong âm nhạc.
Ngũ âm của Hữu Hữu không được đầy đủ, nên không cảm nhận được âm nhạc nhiều. Đến tận lúc bài hát thứ ba vang lên, đó là một bài hát tiếng Anh, nhưng lại thu hút được sự chú ý của cậu.
---
“I’m in here can anybody see me (Tôi ở đây, không ai thấy tôi sao)
Can anybody help (Không ai có thể giúp tôi sao)
I’m in here a prisoner of history (Tôi ở đây, chính là một tội nhân của lịch sử)

Can’t you hear my call? (Bạn có nghe thấy tiếng tôi la lên không?)
Are you coming to get me now? (Bạn đến là để mang tôi rời đi phải không?)

I’ve been waiting for (Tôi vẫn luôn đợi bạn)
You to come rescue me (Bạn nhất định phải tới cứu vớt tôi)

I’m in here I’m calling out but you can’t hear (Tôi ở đây, tôi la lớn như vậy nhưng không ai có thể nghe được)
Can anybody help (Có ai giúp tôi không)…”
Tôi điên cuồng, tôi sẽ sụp đổ mất.
Tôi bị nhốt ở trong Ⱡồ₦g, hãy cho tôi biết là tôi còn hy vọng đi, ở bên ngoài có ai nghe thấy không?

Đây là một bài hát tiếng Anh, bài hát này kể về một người từng bị tổn thương, bị giam cầm trong những đau buồn của quá khứ, chờ đợi để được cứu giúp.
Chẳng qua là…
Bài hát này lại làm cho trong иgự¢ Hữu Hữu nổi lên một cảm xúc bi thương khó nói thành lời.
Cậu nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, chìm vào trong bóng tối, nhưng trong bóng tối đó cậu lại mơ hồ nhìn thấy một cái Ⱡồ₦g ở chính giữa.
Một đứa bé giống cậu như đúc đang cố sức nắm chặt song sắt trong Ⱡồ₦g, không ngừng la lên.
Cậu không nghe thấy gì cả, dù là một chút âm thanh. Bên tai cậu toàn là âm thanh của bài hát kia, cùng với tiếng ồn ào của mọi người trộn lẫn với nhau.
Đứa bé trong Ⱡồ₦g thấy cậu liền điên cuồng lay lay song sắt, gào thét: “Thả tôi ra khỏi nơi này đi!”
Hữu Hữu nhướn mày, thắc mắc hỏi lại: “Cậu là ai?”
“Thả tôi ra ngoài đi! Tôi không muốn ở trong này!”
Cậu bé kia đau khổ cầm chặt lấy song sắt, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng nói: “Tôi không muốn ở trong này một mình…”
“…”
“Làm ơn đừng nhốt tôi một mình ở trong này…”
Sau song sắt, gương mặt thanh tú của cậu bé tái nhợt bất thường: “Mẹ, cha… mọi người có nghe thấy tiếng con nói không? Mẹ…”
“Hữu Hữu…”
“Hữu Hữu…?”
Một âm thanh lo lắng dồn dập gọi tên cậu, cuối cùng làm cho cậu bừng tỉnh.
Khi tỉnh lại một lần nữa, cậu đang nằm trong lòng Mộ Nhã Triết.
Thằng bé bị ngất làm Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi hoảng sợ, không ngừng vỗ vỗ mặt con mình, cuối cùng thằng bé cũng tỉnh dậy
Chẳng qua khi đôi mắt đang mở to, bỗng dưng một giọt nước mắt chảy xuống theo khóe mắt của cậu.
Vân Thi Thi thấy con mình khóc thì không ngừng hoảng sợ, cô vừa định xoa mặt con thì thấy khuôn mặt thằng bé lộ ra vẻ yếu đuối: “Mẹ… Mẹ…”
Cậu vội vàng gọi mẹ, đôi mày thanh tú hơi chau lại.
“Hữu… Hữu Hữu?”
Vân Thi Thi kích động, vừa mừng vừa sợ, thằng bé chủ động gọi cô, trong lúc nhất thời cô không phản ứng kịp.
Cô đang định ôm lấy con thì thằng bé từ trong иgự¢ đã nhào lên người cô, ôm cô chặt cứng, đôi tay nhỏ càng lúc càng siết chặt.
“Mẹ… Mẹ… Hữu Hữu rất nhớ mẹ…”
Mộ Nhã Triết thấy vậy thì giật mình.
Vân Thi Thi cũng khi*p sợ.
Giọng điệu quen thuộc kia, làm cho trái tim của cô nóng lên.
Vân Thi Thi vui mừng ôm lấy con trai, càng ôm càng chặt.
“Hữu Hữu, con trở lại rồi sao? Là con đúng không? Hữu Hữu…”
Cung Kiệt đã từng nói với cô về tình trạng của Hữu Hữu.
Hữu Hữu có hai nhân cách, một nhân cách tốt, một nhân cách xấu, một bên trong sáng, thuần khiết, lương thiện, một bên tàn ác, lạnh lùng tàn nhẫn.
Cung Kiệt nói trí nhớ của Hữu Hữu bị niêm phong lại, nếu nhân cách thứ nhất bị nhân cách thứ hai Gi*t ૮ɦếƭ thì trí nhớ có thể khôi phục. Nhưng Hữu Hữu ngoan hiền của quá khứ thì có lẽ sẽ không trở lại được.
Nghe được như vậy, Vân Thi Thi cảm thấy hoảng sợ.
Cô không hiểu thế nào là có hai nhân cách, cũng không hiểu thế nào là nhân cách xấu xa. Hữu Hữu của cô hồn nhiên đáng yêu như vậy, làm sao có thể trở thành lạnh lùng tàn nhẫn như thế chứ.
Chỉ là sau đó cô bắt đầu tìm các loại sách, tư liệu có liên quan đến tâm thần phân liệt thành hai nhân cách.
Trong lĩnh vực nhân cách phân liệt này có rất nhiều điều mâu thuẫn.
Dù sao thì những nghiên cứu về vấn đề này cũng không sâu sắc, vì trên thế giới những người bị bệnh này cũng không nhiều.
Tuy nhiên, có chỗ nói nhân cách đầu tiên sẽ không bị những nhân cách khác Gi*t.
Có chỗ thì nói nhân cách đầu tiên có thể sẽ bị Gi*t, một khi để nhân cách khác chiếm lấy cơ thể này thì sẽ không thể trở về như trước được.
Vân Thi Thi đã chuẩn bị tâm lý nếu Hữu Hữu ngày xưa không trở lại được.
Mặc dù Hữu Hữu thay đổi, trở nên lạnh lùng, quái gở nhưng thằng bé còn sống trở về là cô đã không có mong muốn gì hơn rồi.
Chỉ cần Hữu Hữu bình yên vô sự ở bên cạnh cô, cô nhất định sẽ dùng hết khả năng để chăm sóc, bảo vệ thằng bé.
Mặc dù Hữu Hữu của ngày xưa không trở về được thì cô cũng không quan tâm.
Vậy nhưng trong lòng cô vẫn mong có kỳ tích xảy ra!
Mặc dù quá trình này có lẽ còn gian khổ hơn mang thai 10 tháng, nhưng cô cũng không sợ, vẫn một lòng mong ước Hữu Hữu ngày xưa có thể trở lại.
“Hữu Hữu, con trở lại rồi sao?”
Vân Thi Thi cứ nghĩ là Nhân cách thứ nhất của Hữu Hữu trở lại, kích động ôm chặt lấy Hữu Hữu mà khóc.
Nhưng tiếng khóc của đứa bé trong lòng cô lại nhỏ dần, rồi yên lặng không một tiếng động tĩnh.
Mộ Nhã Triết ngạc nhiên nhìn về phía con mình, Vân Thi Thi cũng nghi ngờ cúi đầu nhìn xuống. Thấy đôi mắt thằng bé lại trở về ánh mắt trong trẻo lạnh lẽo.
Thằng bé ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô lần nữa thì trên mặt đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng băng tuyết.
“Sao cô lại khóc?”
Cậu hỏi xong, vô ý nhíu mày, ngón tay chạm vô khóe mắt của mình lại sờ thấy nước mắt đã bị gió thổi lạnh.
Tại sao… cậu cũng khóc thế này?
Hữu Hữu khó hiểu nhíu mày lại, lau chút nước mắt còn sót lại đi.
Vân Thi Thi hoảng hốt nhìn con, thấy thằng bé không nhúc nhích gì thì cô cẩn thận gọi thử: “Hữu Hữu?”
Hữu Hữu lạnh lùng nhìn lại cô, không trả lời cũng không chống đối lại.
Giống như lúc trước, khuôn mặt không tỏ thái độ gì, vẫn trong trẻo lạnh lùng.
Trái tim của Vân Thi Thi lập tức rơi xuống đáy cốc.
Lại không thấy Hữu Hữu đâu rồi…
Lại biến thành… nhân cách lạnh như băng kia rồi… 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc