Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1804

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cô cảm thấy rất ấm lòng!
Cô không cẩn thận bỏ khá nhiều muối vào mì, vậy mà cậu vẫn ăn sạch.
Nghĩ đến đây, cô thấy vừa ấm áp, vừa áy náy!
Vân Thi Thi đem quần áo mới tinh vào phòng, Hữu Hữu đang định nằm xuống, thấy cô vào lập tức xoay người, có hơi cảnh giác.
Cậu chậm rãi ngồi lại, cô cười nói: “Mẹ tắm cho con, được không?”
Hữu Hữu nheo mắt, nhíu nhíu mày, vẫn không nói câu nào như cũ.
Cậu không nói gì, cô liền cho rằng cậu đồng ý!
Cô đi đến bên giường, giơ tay định bế cậu, cậu lại rụt vai có hơi né tránh.
Vân Thi Thi lập tức bế cậu lên, đã hơn một năm rồi, cậu cao hơn cũng nặng hơn, bế cậu có hơi dùng sức!
Hữu Hữu ôm lấy cổ cô theo bản năng, bộ dạng tức giận: “Cô làm gì vậy?”
“Bế con đi tắm đấy.”
Cô giả vờ ngửi ngửi người cậu, cố tình châm chọc: “Mấy ngày không tắm rồi nhỉ? Không ngửi thấy mùi hôi trên người mình sao?”
“...” Mặt Hữu Hữu đỏ bừng!
Cô nói tiếp: “Mẹ nhớ con vô cùng ở sạch, một ngày không tắm sẽ không chịu nổi! Hiện tại không ở sạch vậy nữa rồi à?”
Hữu Hữu thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn cô: “Im đi! Buông ra.”
Vân Thi Thi lớn gan đột ngột, cô không thả ra mà lại bế cậu đi vào nhà tắm.
Bồn tắm đã được xả đầy nước, Vân Thi Thi đặt cậu xuống đất, ngồi xổm xuống định *** áo cho cậu.
Hữu Hữu lập tức đưa lưng lại, khép chặt vạt áo không cho cô cởi.
Vân Thi Thi dở khóc dở cười, đứa nhỏ này đang xấu hổ ư?
Có lẽ, trưởng thành hơn nên ý thức được sự khác biệt giữa nam nữ!
“Trước kia Hữu Hữu rất thích được mẹ tắm, sao bây giờ lại xấu hổ rồi?”
Vân Thi Thi cố nén cười, cô xoay người cậu lại, còn cậu thì nhất quyết khép chặt vạt áo, không để cô cởi ra!
Sau một hồi lâu, cậu thốt lên bốn chữ: “Cô ra ngoài đi!”
“Chi vậy? Thẹn thùng à?”
Vân Thi Thi nghiền ngẫm: “Có chỗ nào trên người con mẹ chưa nhìn thấy đâu nhỉ?”
Nói xong, cô bắt đầu cởi nút áo cậu.
Hữu Hữu sợ tới mức lui lại vài bước, mãi đến khi chạm vào bức tường không còn đường lui nữa, cậu sợ hãi mở to hai mắt cảnh cáo lần thứ hai: “Đừng chạm vào tôi!”
Biểu cảm vừa sợ vừa giận này giống như con gái nhà lành bị *** vậy!
Không đến nỗi vậy chứ?
Trước kia cũng là cô tắm cho cậu đó thôi.
Chỉ có điều, vì để tập tính tự lập nên cô để cậu tự tắm.
Hữu Hữu còn không chịu nữa là!
Sau đó, Mộ Nhã Triết tắm cho cậu, cậu còn chê anh không dịu dàng, luôn khiến cậu đau.
Vân Thi Thi bị chọc cười, mặc dù Hữu Hữu giãy giụa nhưng cô vẫn cởi toàn bộ cúc áo cậu!
Hữu Hữu biết không có đường sống nên mặc kệ cô luôn, lúc bị đặt vào bồn tắm, cậu lui vào một góc, trầm mình vào nước chỉ để lộ nửa khuôn mặt, nhìn cô với sự cảnh giác, vô cùng kháng cự!
Cậu không cần cô tắm giúp!
Cậu không thích người khác phái chạm vào!
Vân Thi Thi biết Hữu Hữu xấu hổ, cô vừa cười vừa lấy sữa tắm, bắt được một cánh tay của cậu, cô bắt đầu chà xát.
Nháy mắt khi cô chạm vào, cả người Hữu Hữu cứng như đá, không dám nhúc nhích!
Giống như bị nhấn tạm dừng, căng thẳng đến nổi dựng hết tóc gáy!
Phòng tắm tràn ngập hơi nước.
Dần dần, Hữu Hữu cùng thả lỏng hơn, cả người không còn cứng đờ nữa, mặc cho Vân Thi Thi dùng bọt biển chà xát khắp cơ thể cậu.
Tay cô rất dịu dàng, rất nhẹ, bọt biển lướt trên người cậu đến nỗi xương cũng mềm ra
Tiếp theo, Vân Thi Thi lấy dầu gội đầu, xoa lên tóc cậu, cô vô cùng cẩn thận, không hề có chút bọt xà phòng rơi vào mắt cậu.
Vì bàn tay dịu dàng này của cô, Hữu Hữu không khỏi thất thần hồi lâu.
Lúc tắm rửa xong, Vân Thi Thi bế cậu ra khỏi nước, dùng chiếc khăn rộng thùng thình chà lau khắp người.
Hữu Hữu vẫn yên lặng như cũ, chỉ là không hề kháng cự mạnh mẽ ra bên ngoài.
Cậu... Đang chậm rãi tiếp nhận cô sao?
Nghĩ đến chuyện này, trái tim Vân Thi Thi tràn ngập ấm áp.
Cô tin chắc, dù mất trí nhớ nhưng tình máu mủ thì không thể nào bị xóa nhòa!
Cô tin, nhất định Hữu Hữu sẽ khôi phục trí nhớ.
Cô bế cậu vào phòng nhưng không vội rời đi, cô lấy ra một quyển truyện cổ tích thật dày trong tủ đầu giường.
Trước kia, Hữu Hữu rất thích nghe cô đọc truyện trước khi ngủ.
Lúc cậu không ở đây, những quyển truyện kia đều bị Tiểu Dịch Thần lén cất giấu, cô còn tưởng đã bị vứt bỏ, cứ buồn bã mãi, cô lại đến nhà sách mua rất nhiều truyện về, đặt vào tủ đầu giường của Hữu Hữu.
Mỗi lần có truyện mới xuất bản, cô đều mua không sót một quyển.
Hữu Hữu khó hiểu nhìn cô cầm quyển truyện lên, đôi mắt vô cùng kinh ngạc.
“Con không nhớ sao? Lúc trước con rất thích nghe mẹ đọc truyện cổ tích.”
Vân Thi Thi lật một trang, câu chuyện thứ nhất là “Nàng tiên cá” của Andersen, cô *** những dòng chữ, nhất thời vô cùng xúc động!
Đây cũng là câu chuyện đầu tiên cô đọc cho Hữu Hữu nghe.
Lúc đó cậu còn nhỏ, có cái hiểu cái không, sau này cô lại đọc thêm vài lần, lúc đó cậu mới hiểu đây là một câu chuyện buồn.
Hữu Hữu nằm xuống giường, Vân Thi Thi đắp kín chăn cho cậu.
“Đã từng nghe “Nàng tiên cá” chưa?”
Hữu Hữu mở to mắt, không hề nói chuyện.
Vân Thi Thi nói tiếp: “Nhất định con không nhớ, mẹ đọc lại lần nữa, nhé?”
Cậu chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô cầm quyển truyện, dịu dàng đọc.
“Sâu dưới đáy biển, có một vương quốc của loài cá. Hải vương có 6 cô con gái xinh đẹp, nhất là cô con gái út, trông xinh đẹp hơn các chị của mình, cô lương thiện, trong sáng, có giọng nói rất êm tai. Họ sống tự do tự tại ở biển rộng, không lo lắng buồn phiền điều gì. Đôi khi, lão tổ mẫu kể cho họ nghe một vài chuyện trên đất liền, khiến lòng không ít người có sự tò mò và khát khao đối với thế giới trên mặt biển.”
...
Vân Thi Thi nhớ lại lúc trước, Hữu Hữu ba tuổi ôm gối tựa vào đầu giường, nhìn cô với ánh mắt khát vọng.
“Mẹ, người cá có giống với con người không ạ?”
“Không đâu, họ có thân thể của con người và chiếc đuôi của cá.”
“Vậy sao họ thở được trong nước ạ?”
“...” Vân Thi Thi lập tức khó xử, cô nói: “Họ là tinh linh dưới đáy biển, nên có thể tự do bơi lội, tự do hô hấp.”
“Lúc họ lên bờ, thì đi thế nào ạ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc