Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1802

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Trong đầu bất giác nhớ đến khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Vân Thi Thi, lòng cậu rối bời!
Hữu Hữu nhìn cái ly trên bàn, do dự mãi cuối cùng cũng ngồi lại.
...
Hôm sau, Vân Thi Thi đi đến cửa phòng, cô nhẹ nhàng gõ cửa nhưng không ai đáp lại, cô đẩy cửa đi vào thì thấy Hữu Hữu vẫn đang trùm chăn ngủ như cũ.
Cô rón rén đi đến mép giường, sợ cậu giật mình nên bước chân rất nhẹ, rất thận trọng.
Lúc đi ngang bàn đọc sách, tầm mắt của cô không khỏi bị chiếc ly trên bàn thu hút!
Vân Thi Thi nhìn kĩ, trong ấn tượng của cô, chiếc ly này chỉ dùng để đãi khách, tại sao lại ở đây?
Cô thuận tay cầm lấy chiếc ly, những đường nét Pu't màu đập vào mắt cô, trên bàn còn có đĩa đựng màu chưa dọn dẹp, cô ngẩn ra, chậm rãi xoay chiếc ly ngắm nhìn.
Bề mặt chiếc ly có những nét vẽ đơn giản tinh xảo.
Trên đó vẽ một cái mặt trời nho nhỏ, dù đơn giản nhưng lại rất đẹp.
Trông giống y đúc cái ly lúc trước Hữu Hữu mua về!
Tim Vân Thi Thi lệch mấy mấy nhịp!
Đây là...
Là do Hữu Hữu vẽ ư?
Thật khó tin.
Cô nhìn lên giường, cậu vẫn đang cuộn mình ngủ say trong chăn.
Tầm mắt cô lại đặt vào chiếc ly, hình như cái hình mặt trời kia đã được vẽ lâu rồi, màu đã khô hoàn toàn, tim cô tràn đầy sự ấm áp, giống như được mặt trời chiếu thẳng vào đó!
Đây là... Bức tranh do Hữu Hữu vẽ!
Hay là vì hôm qua bất cẩn làm vỡ một cái ly nên lúc này mới vẽ một cái khác?
Nghĩ đến đây, Vân Thi Thi cực kỳ cảm động, cô thích thú cầm chặt cái ly.
Cô cầm cái ly đi ra khỏi phòng, Mộ Nhã Triết đang dọn dẹp bàn trong phòng khách, buổi sáng, anh nhìn thấy cái ly vỡ thành từng mảnh trên bàn, cô đã dán chỗ hình mặt trời lại, anh thầm hiểu, nhất định là tối qua Hữu Hữu lại làm cô đau lòng!
Vân Thi Thi luôn xem cái ly này là bảo bối, trước kia cô đã bầu bạn với chúng để trải qua khoảng thời gian đau khổ đó!
Nhưng hiện tại lại bị bể, hiển nhiên là cô rất đau lòng!
Mới sáng ra mắt cô đã sưng húp, vừa nhìn thấy đã biết chắc chắn tối qua khóc rất lâu!
Cô cầm chiếc ly đi ra phòng khách, quý nó như bảo vật, cô giơ lên cho Mộ Nhã Triết xem, cười nói: “Anh xem, Hữu Hữu vẽ đấy!”
Anh không thể không kinh ngạc, cầm lấy chiếc ly trong tay cô, cô không yên tâm dặn dò: “Anh cẩn thận chút, coi chừng rớt bể!”
“Không sao!”
Anh trấn cô, tầm mắt dừng trên bề mặt chiếc ly, mỉm cười nói: “Vừa nhìn đã biết nhóc con kia vẽ!”
“Anh nói xem, có phải vì thấy em đau lòng cho nên... Hữu Hữu mới vẽ không...”
“Có lẽ là vậy! Dù có mất đi ký ức trước kia nhưng cảm tình sâu trong lòng thì không thể nào mất đi được!”
Mộ Nhã Triết an ủi cô: “Đừng lo lắng và sốt ruột, trí nhớ của con sẽ dần khôi phục thôi!”
Vân Thi Thi phấn chấn hơn, cô gật gật đầu, lòng dấy lên hy vọng!
Vốn dĩ cô cảm thấy việc Hữu Hữu khôi phục trí nhớ không hề khả thi!
Nhưng nhìn chiếc ly này, cô nghĩ chắc chắn trong lòng Hữu Hữu vẫn đau lòng vì cô!
Ngày thứ tư Hữu Hữu trở về Mộ gia, cuối cùng cũng bắt đầu ăn chút gì đó sau những ngày tuyệt thực.
Vân Thi Thi tự vào bếp nấu một tô mì, vốn dĩ cô không giỏi nấu nướng nhưng hơn một năm qua đã bắt đầu học, có lẽ là vì muốn an ủi bản thân mình, cô tự mình nghiên cứu và tham gia một vài lớp dạy nấu ăn, cuối cùng đã có thể tự tin ra vào bếp.
Cô bưng tô mì vào phòng, Hữu Hữu đang ngồi trên giường đọc sách, thấy cô đi vào cậu thờ ơ đóng sách lại.
Vân Thi Thi mỉm cười, đặt tô mì lên bàn, nói với cậu: “Hữu Hữu, ăn chút gì đi! Nếu cứ không ăn sẽ ảnh hưởng đến thân thể đó!”
Hữu Hữu nghe vậy liền quay mặt đi chỗ khác nhưng thái độ không còn bài xích và kháng cự như lúc trước, cậu lạnh nhạt nói: “Không muốn ăn.”
“Con đã không ăn bốn ngày rồi.”
Vân Thi Thi đau lòng: “Ăn chút đi, ngoan? Mẹ đút con...”
Cô dừng giây lát, sợ cậu sẽ lại kháng cự, nên thay đổi cách xưng hô: “Cô đút cháu.”
Hữu Hữu ngồi trước bàn đọc sách, cứ thế lẳng lặng nhìn cô, không từ chối nhưng cũng không đồng ý.
Vân Thi Thi dè dặt đi đến gần cậu, sau đó kéo ghế ngồi đối diện, dùng nĩa cuốn mì, sau đó chậm rãi đưa đến gần miệng cậu.
Hữu Hữu hờ hững nhìn từng động tác của cô, đột nhiên cậu mở cái miệng nhỏ nhắn!
Cô cực kỳ mừng rỡ nhưng không dám thể hiện rõ lên khuôn mặt, kiềm chế sự kích động đút cậu ăn.
Mãi đến khi cậu nuốt xuống cô mới dám tin đây là sự thật!
Chịu ăn uống, chính là sự đột quá cực kỳ lớn đấy!
Cô xúc động, tiếp tục khuyên: “Ăn thêm chút nữa, ngoan?”
Hữu Hữu vẫn không nói gì như cũ, mặt nhìn chằm chằm tay cô.
Mì cô nấu cũng không có gì đặc biệt, có lẽ cậu thật sự đói nên ăn rất ngon miệng!
Cô lại thử đút cậu miếng nữa, cậu ngoan ngoãn há miệng ăn hết.
Thấy vậy, cô kích động đến nỗi sắp rơi nước mắt!
Vậy mà cậu lại chịu ăn, cô thật sự không ngờ!
Thậm chí cô còn nghĩ, nếu cậu không chịu ăn thì bó tay, có lẽ đành phải ép cậu truyền dịch bổ sung dinh dưỡng thôi!
Hiện tại, cậu chịu ăn uống thế này, lòng cô thật sự rất vui!
Trải qua chuyện đêm qua, rốt cuộc nhóc con này không còn kháng cự như trước nữa.
Nhóc con ăn hết cả tô mì, Vân Thi Thi thử đút mấy muỗng súp, Hữu Hữu cũng ngoan ngoãn uống.
Chỉ cần cô đút, cậu tuyệt đối không từ chối!
Lúc Vân Thi Thi bưng cái tô không ra khỏi phòng, Cung Kiệt cũng đi đến, nhìn thấy cái tô trống không, anh có hơi hoài nghi: “Nó chịu ăn uống rồi à?”
Cô kích động gật đầu: “Đúng vậy! Nó ăn hết cả tô mì đấy!”
“Ôi trời...”
Cung Kiệt khó tin mở to mắt: “Rốt cuộc nó cũng chịu ăn uống rồi!”
“Chỉ là... Thái độ với chị vẫn lạnh nhạt như vậy.”
Vào lúc cậu mở miệng ăn, thậm chí cô còn nghi ngờ, có phải cậu khôi phục trí nhớ rồi không!
Thế nhưng, mãi đến lúc cô bưng tô không ra khỏi phòng, cậu vẫn lạnh lùng nhìn bóng lưng cô như cũ, lúc này cô mới hiểu, nếu thật sự khôi phục trí nhớ, cậu sẽ không lạnh lùng với cô như vậy!
Nhưng ít ta thì Hữu Hữu cũng đã chịu ăn uống, đó là một sự tiến triển lớn! 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc