Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1800

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi ôm lấy bờ vai của con, nước mắt không ngừng được rơi tí tách xuống mặt thằng bé, nói: “Mặc dù có nhớ lại hay không thì con vĩnh viễn là Hữu Hữu của mẹ…”
“…”
“Mẹ thật sự rất nhớ con… rất nhớ… rất nhớ con…”
“…”
“Là lỗi của mẹ, mẹ đã không bảo vệ con cho tốt… Mặc dù con có nói lời tàn nhẫn, vô tình như thế nào thì mẹ cũng không trách con…”
“…”
“Nhưng mà, đừng bỏ mẹ mà đi…”

Nước mắt nóng hổi không ngừng rơi xuống hai má của Hữu Hữu, liên tục không ngừng lăn xuống.
Vân Thi Thi đang ôm mặt con, dịu dàng hôn lên trán thằng bé, nước mắt lại rơi xuống, rơi trúng vào lông mi của nó, chảy dọc theo kẽ mắt, hòa vào trong mắt nó rồi chảy xuôi ra từ đuôi mắt.
Hữu Hữu chỉ cảm thấy tối tăm trong mắt, nước mắt của cô ấy giống như theo đôi mắt của cậu chảy thẳng vào trong lòng. Thế nên trái tim cậu mới co rút, run rẩy giống như hít thở không thông, nghiêng lệch trời đất.
Cô ấy vì sao lại khóc?
Đừng khóc…
Nước mắt của cô ấy làm cho tâm trí cậu rối bời!
Tại sao nước mắt của cô ấy lại làm bản thân mình không thể tự chủ được?
Nghe thấy tiếng nức nở của cô ấy, cậu cảm giác *** mình rất đau, đau đến nỗi không thể thốt nên lời.
Tại sao lại như vậy?
Cuối cùng thì tại sao lại như vậy?
Bỗng dưng Hữu Hữu cảm thấy đầu mình đau kinh khủng, nội tâm phiền loạn, không khỏi nhíu mày lại. Đợi cậu hồi phục lại bình thường thì lại cảm giác thấy cơ thể của Vân Thi Thi đứng lên một cách cứng ngắc.
Lúc này cậu mới ý thức được rằng hai tay của mình đang đặt trên vai cô ấy từ lúc nào, dường như không thể khống chế được theo bản năng ôm lấy cô ấy.
Hữu Hữu hoảng sợ đẩy Vân Thi Thi ra, bật dậy ngồi trên giường. Mặc dù cậu cố che giấu nhưng vân không thể giấu được vẻ cùng quẫn và khó xử.
“Con…”
Vân Thi Thi phản ứng lại, khó tin nhìn vào thằng bé.
Hữu Hữu thở dồn dập, đứng lên trừng mắt cảnh giác nhìn cô, lưng tựa trên thành giường, lạnh lùng nói: “Cô khóc đủ chưa?”
Vân Thi Thi giật mình, thằng bé tự nhiên thay đổi thái độ, làm cô chưa chuẩn bị tâm lý.
Mới vừa rồi, lúc thằng bé ôm cô, cô đã nghĩ Hữu Hữu đã thật sự trở lại.
Nhưng mà vui mừng chỉ chốc lát mà thôi, tất cả lại quay về hiện tại.
Hữu Hữu lạnh lùng nói: “Cô không cần lộ ra vẻ mặt như vậy!”
Cậu quay đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cố ý không nhìn biểu tình mất mát của cô ấy.
“Hữu Hữu, con có biết vì sao mẹ lại đặt tên cho con là Hữu Hữu không?”
Vân Thi Thi nói: “Lúc con sinh ra, bởi vì sinh non cho nên suýt chút nữa là mất. Thật may mắn là có trời cao phù hộ, con chính là lễ vật mà ông trời tặng cho mẹ. Cho nên mẹ đặt tên cho con là “Vân Thiên Hữu”.”
“A! Thật là có ý nghĩa.”
Hữu Hữu lạnh lùng nói: “Tôi chỉ nói một lần cuối cùng, tên của tôi là “Cung Phạm”, không phải “Vân Thiên Hữu”.”
Cậu vừa nói xong, từ trong đầu bỗng nhiên truyền ra một trận đau đớn như xé rách.
Cậu ôm lấy đầu, đau đến nỗi trán nổi lên gân xanh.
Vân Thi Thi lo lắng hỏi: “Con làm sao vậy? Có đau đầu lắm không?”
Cô cuống quít xông ra khỏi phòng, lấy hòm thuốc ra sau đó tìm thuốc giảm đau, lấy thêm một ly nước rồi đi vào phòng đưa tới trước mặt con.
“Đây là thuốc giảm đau, con uống đi, đầu sẽ không đau nữa…”
“Đủ rồi!” Hữu Hữu đau đầu như muốn nứt ra, cảm thấy phiền phức cực kỳ, trong cơ thể tế bào điên loạn không ngừng sinh sôi. Cậu vung tay đẩy cô ấy ra: “Tránh ra!”
Chỉ nghe một tiếng “choang”, ly nước rơi xuống đất, bể tứ tung, viên thuốc rơi trên mặt đất, bừa bộn xung quanh.
Động tĩnh xảy ra đột ngột, làm cho hai người đều cứng lại.
Hữu Hữu nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, không khỏi lo sợ.
Vân Thi Thi cúi đầu nhìn những mảnh vỡ bằng thủy tinh, không biết được rằng thứ đã rơi vỡ là chiếc ly, hay là…
Trái tim của cô!
Vân Thi Thi mím môi, nước mắt lăn xuống theo khóe môi, cuối cùng ngồi xổm xuống, quỳ một gối trên mặt đất, nhặt từng mảnh vỡ lên.
“Mẹ, về sau một nhà bốn người chúng ta đều dùng những cái ly giống nhau được không?”
Cô vẫn nhớ rõ lúc Nguyệt Dao sinh ra không lâu, Hữu Hữu phấn khích ôm tới 5 cái ly nho nhỏ đưa tới trước mặt cô.
Có 3 cái ly vẽ mặt trời đáng yêu, còn 2 cái ly còn lại vẽ mặt trăng xinh đẹp. Hữu Hữu nói ba, Tiểu Dịch và cậu là mặt trời, bảo vệ mẹ và em gái là mặt trăng, cho mặt trăng ánh sáng ấm áp.
Mặt trăng sáng ngời vốn là do mặt trời chiếu sáng.
Cung Kiệt còn từng đố kỵ, bất mãn vì năm cái ly này không có phần của cậu ấy.
Hữu Hữu còn nói thầm: “Cậu gả ra ngoài, là nước lã hắt đi, nên không có phần cho cậu đâu.”
Thằng bé đem năm cái ly đặt trên kệ, còn đánh dấu để phân biệt nữa.

Nước mắt không ngừng rơi xuống mặt đất, để lại những dấu vết loang lổ.
Cô từng chút một nhặt những mảnh vỡ lên, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại ở mảnh vỡ có hình vẽ mặt trời, Ng'n t tự nhiên run rẩy, không cẩn thận cắt phải Ng'n t.
Một dòng máu chảy ra.
Cô dường như không biết đau, vẫn cầm mảnh nhỏ trong lòng bàn tay, nước mắt đau khổ vẫn không ngừng rơi xuống không một tiếng động.
Hữu Hữu nhìn thấy, nhất là trông thấy nước mắt rơi đầy mặt Vân Thi Thi, không khỏi nắm chặt khăn trải giường.
Khăn trải giường bây giờ gấp khúc thành một nùi, giống hệt như thế giới nội tâm của cậu bây giờ.
“Đừng nhặt nữa!”
Cậu thốt ra một câu như vậy, âm thanh của cậu chưa dứt thì nước mắt của Vân Thi Thi càng chảy nhiều hơn, tiếng nức nở cũng bật ra khỏi miệng.
Hữu Hữu lại nhíu mày, nghe thấy tiếng cô ấy khóc, càng làm cậu đau đầu thêm.
Cậu ôm lấy trán, nhìn Vân Thi Thi đang ngồi xổm khóc bên giường, không biết nên làm sao bây giờ.

“Cô hẳn đã sớm biết, mục đích Alice lên đảo lần này, cô cũng nhận ra Cung Kiệt cùng tôi.”
Gió trên đảo thổi mơn man.
Tiểu Dịch Thần mặc áo khoác, ngồi trên bờ cát, trăng sáng chiếu lên người cậu làm cho cậu giống như đang trầm nửa thân mình trong nước biển, hoặc là do nước biển dâng lên, đẹp không thể tả.
Lisa đứng bên cạnh cậu, giống như là đang đắm chìm trong biển trăng sáng. Tưởng như là một vùng nước biển này, đều là do nước mắt của mặt trăng chảy xuống, tạo thành biển.
Cô im lặng không nói, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Dịch Thần, nhìn về phía đường chân trời xa xôi, khóe môi mỉm cười nói: “Tiểu Kiệt của tôi, làm sao có thể không nhận ra được.”
Tiểu Dịch Thần bất ngờ, quay đầu lại nhìn về phía Lisa, ngạc nhiên nói: “Cho nên, cô cố ý?”
“Cố ý?”
Lisa cười: “Cố ý cái gì?”
“Biết rõ tôi và Hữu Hữu bị đánh tráo, vẫn cứ mắt nhắm mắt mở để Cung Kiệt mang Hữu Hữu đi.”
Lisa không nói gì, xem như là thừa nhận.
“Vì sao?”
Tiểu Dịch Thần không hiểu: “Sứ mệnh của cô, nhiệm vụ của cô không phải là chăm sóc tốt cho Hữu Hữu sao? Em ấy bị mang đi có nghĩa là cô đã không hoàn thành chức trách của mình. Cô không lo Cung Thiếu Ảnh trách phạt sao?”
Lisa không trả lời mà hỏi lại: “Cậu có biết thế nào là tín ngưỡng không?”
Tự nhiên bị hỏi một vấn đề phức tạp như vậy, Tiểu Dịch Thần liền ngây ngẩn cả người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc