Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1798

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi thấy cậu ấy không trả lời đi vào căn phòng chậm rãi khép cánh cửa lại, lẳng lặng đi đến bên người cậu ấy, ở trước mặt cậu ấy ngồi xổm xuống, lại thấy cậu ấy im lặng đôi mắt giống như biển ૮ɦếƭ.
Không có sự sống nào cả!
Vân Thi Thi đau lòng đến cực điểm không khỏi giơ tay lên muốn xoa vào mặt cậu ấy, ánh mắt sắc lạnh của Hữu Hữu, chán ghét đẩy tay cô ấy ra!
“Ba” một tiếng.
Tay của cô ấy bị cậu ấy vỗ thật mạnh, đẩy sang một bên.
“Tự mình đa tình cũng phải có cái giới hạn.”
Hữu Hữu lạnh lung liếc mắt cô ấy một cái, những nơi mà ánh mắt liếc tới giống như băng giá ập tới, Vân Thi Thi chỉ cảm thấy một ánh mắt sắt lạnh đang nhìn vào mặt của mình, mỗi một tấc *** đều nhanh cũng bị đông lại thành băng!
Mỗi lần cô ấy thấy biểu hiện thờ ơ của cậu ấy, Vân Thi Thi trong lòng liền đau đớn vô cùng!
Cậu ấy sao vậy...
Tại sao lại biến thành như vậy?
Vân Thi Thi gắt gao cắn môi nước mặt không ngừng chảy xuống, chỉ vì câu nói vô tình của cậu ấy tan nát cõi lòng đến cực điểm!
“Khóc cái gì!”
Hữu Hữu phiền muộn nói: “Chỉ biết là chảy nước mắt, mặc dù là khóc cũng không được ở trước mặt tôi, chướng mắt.”
Nói xong cậu ấy đứng dậy đi đến trước cửa sổ, phát ra âm thanh không hề tình cảm gì: “Diễn trò, cũng diễn đủ rồi!”
Vân Thi Thi đau lòng nói: “Hữu Hữu mẹ không biết tại sao con lại biến thành như vậy? Nhưng mà, ta là mẹ của con!”
“Hữu Hữu... Hữu Hữu...”
Hữu Hữu nhắm mắt lại cuối cùng không kiên nhẫn xoay người lại, lạnh lẽo nói: “Không được gọi cái tên đáng ૮ɦếƭ này nữa!”
Đáng ૮ɦếƭ...
Vân Thi Thi nghe vậy như chịu sự thương nặng, không thể nghi ngờ là đau thấu tim.
Hữu Hữu, đây là tên của cậu ấy.
Cậu ấy nói qua bất luận như thế nào cũng không đổi tên cà cũng không đổi họ.
Cậu ấy họ Vân tên Hữu Hữu, cả đời đều họ Vân, cả đời đều gọi Hữu Hữu, bởi vì đây là tên mà mẹ đặt cho cậu ấy, rất quý trọng.
Nhưng mà, Hữu Hữu hiện giờ lạnh lùng nói, đây là cái tên ૮ɦếƭ tiệt...
Vân Thi Thi tim như bị đao cắt!
“Oa oa oa....”
Ngoài cửa, bỗng nhiên vang lên một cái âm thanh khát sữa non nớt.
Vân Thi Thi ngẩng đầu liền thấy cửa bỗng nhiên bị người từ bên ngoài mở ra, Mộ Nhã Triết đứng ở cửa trong tay đang ẵm trắng nõn Tiểu Nguyệt Dao, một bên Cung Kiệt nhẹ giọng nói: “Nguyệt Dao một mực hô anh ơi...”
Mộ Nhã Triết ôm Nguyệt Dao đi đến, Tiểu Nguyệt Dao trông thấy Vân Thi Thi lập tức giang hai tay cánh tay nhõng nhẽo đòi ôm một cái.
Vân Thi Thi từ trong long *** Mộ Nhã Triết ẵm Nguyệt Dao, nhẹ nhàng mà cầm tay nhỏ bé hôn môi nhẹ cái trán của cô bé, đối với cô bé nói: “Ừ, anh đã trở về rồi, anh đã trở về rồi..."
Nguyệt Dao theo tầm mắt của cô ấy nhìn phía bên giường kia một bóng hình, ánh mắt bỗng nhiên liền đứng lại.
“Anh... Anh...”
Giọng nói non nớt của cô bé tràn ngập mùi sữa giọng thanh giống như chuông gió, đinh đinh đang đang rất là dịu tai.
Hữu Hữu ngoái đầu nhìn lại trông thấy đứa bé trong long *** của Vân Thi Thi, da trắng như tuyết đô mắt trắng đen rõ ràng, đôi mắt long lanh to bự, đôi mi dài dài cuộn và cong lên, mặc dù mới hơn hai tuổi chân mày đã có khung hình so với khuôn mặt của cậu ấy có mấy nét giống nhau.
Cậu ấy không khỏi giật mình.
Nguyệt Dao bỗng nhiên vươn tay nhỏ bé giơ một Ng'n t lên chỉ vào cậu ấy, ngẩng đầu nhìn Vân Thi Thi mở miệng nhỏ: “Anh... Anh...”
Vân Thi Thi hốc mắt không khỏi chua lại lập tức nói: “Ừ, đúng, chính là anh, là anh...”
Cô ấy còn nhớ rõ!
Cô ấy còn nhớ rõ Hữu Hữu ôm lấy cô bé, còn nhớ Hữu Hữu một lần lại một lần, không nề này phiền dạy cô bé gọi: “Anh”!
Nguyệt Dao nhìn Vân Thi Thi đồng ý lập tức nhận được sự cổ vũ rất là lớn, kích động nhõng nhẽo giãy dụa phải xuống dưới.
Vân Thi Thi ngồi xổm xuống đem cô bé để ở dưới đất, Nguyệt Dao mở rộng bước chân trọng tâm bỗng nhiên không vững, lập tức ngã ngồi trên mặt đất té xuống đất.
Nhưng mà cô bé hình như không biết đau ngốc ngốc vỗ ௱ô**, từ trên mặt đất trèo lên mở rộng hai cánh tay nhỏ bước đi khập khểnh hướng tới Hữu Hữu đi qua đó.
Trên đôi chân của cô bé đang mang đôi giày phát tiếng mà Mộ Nhã Triết mua, lúc đi từng bước mỗi bước dậm xuống đều phát ra âm thanh “Bíp” một tiếng còn có thể phát ra ánh sáng.
Ngay từ đầu Nguyệt Dao không thích đi bộ vẫn quấn quít lấy Vân Thi Thi bắt ôm, Vân Thi Thi ôm xong rồi đến Tiểu Dịch Thần ôm, tiếp theo là cha của mình ôm.
Đi ra ngoài thì vẫn cứ ôm ở trong lòng, mặc dù đến tuổi tập đi nhưng cũng không thích chạy nhảy, rất là điềm đạm.
Vì thế Mộ Nhã Triết mua rất nhiều loại giày như vậy.
Đứa bé cảm thấy mới lạ mỗi lần đi một bước đều phát ra âm thanh cho nên rất chịu khó tập đi.
Tuy là hiện giờ đi đứng không sự lưu loát nhưng mà cũng là coi như thuận lợi rồi.
Tiểu Nguyệt Dao đi tới kế bên Hữu Hữu, mắt thấy sắp bị ngã xuống hai tay cô bé gắt gao ôm lấy một chân của Hữu Hữu, cái ௱ô** ngồi trên đất giống như con gấu trúc lười biếng ôm lấy Hữu Hữu, ngẩng đầu hướng về phía cậu ấy ngây ngốc nở nụ cười!
Nụ cười này giống như làm cho ba ngàn thế giới đều tỏa ánh sáng!
Lúc cô bé cười lên hai cái răng cửa như con thỏ cười khẽ đáng yêu!
Nguyệt Dao từ từ gọi: “Cha! Cha!”
Lưu loát mồm miệng rõ ràng, Hữu Hữu lập tức nghe hiểu.
Cậu ấy không được tự nhiên quay mặt qua không nhìn cô bé, Nguyệt Dao thấy Hữu Hữu không để ý tới cô bé không khỏi có chút tủi thân, lấy tay kéo ống quần của cậu ấy, hai tay nhỏ cứ vuốt vuốt, vẫn muốn hướng tới Hữu Hữu leo lên từ ống quần của cậu ấy!
Thật đúng là giống con gấu trúc!
Vân Thi Thi mới vừa vui mừng lộ ra tươi cười, đã thấy Hữu Hữu lui về phía sau từng bước né tránh Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao mất đi trọng tâm lập tức gục trên mặt đất, cô bé ngồi dậy lập tức cảm thấy không vui, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn như là đã bị tủi thân lớn lao!
“Anh...”
Cô bé tủi thân khóe mắt lập tức có những đốm nước, biết biết miệng rồi lại nhịn xuống!
Vân Thi Thi thấy vậy lập tức đi qua đó, muốn ôm lấy Nguyệt Dao cho dù cô bé mới hơn hai tuổi, nhưng mà kế thừa tính cố chấp và cao ngạo của Mộ Nhã Triết nên cô bé không chịu cho Vân Thi Thi ôm, lại đứng lên hướng tới Hữu Hữu đi tập tễnh từng bước một!
Hữu Hữu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, đã thấy cô bé đã đi tới trước mặt chính mình, lại giống như gấu trúc ôm lấy hắn, trong mắt tràn đầy không muốn xa rời!
“Anh...”
Nguyệt Dao mắt rưng rưng ấm ức khóc chịu buông xuống, muốn tiếp tục ôm cậu!
Hữu Hữu vẫn thờ ơ, chỉ là ánh mắt sáng lấp lánh, cậu không quay mặt qua, không nhìn cô bé nữa!
Yên lặng thật lâu, cậu nhấn mạnh từng chữ: “Tôi phải anh của cô!”
Nguyệt Dao mở to hai mắt nhìn, không hiểu lời cậu nói, chỉ là nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của cậu, cô bé không kìm được nét mặt uất ức, nước mắt lăn dài!
“Hu hu hu…”
Nguyệt Dao ôm lấy chân cậu, ấm ức khóc lên.
Vân Thi Thi vội vàng đi qua, đau lòng bế Nguyệt Dao lên, vừa tức vừa bất lực nói: “Hữu Hữu, con bé là Nguyệt Dao, là em con đấy! Trước đây con rất thích nó!” 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc