Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1797

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Giống hai cái bánh bao nhỏ.
Mặt của Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên giống như những mạch máu đỏ lên.
Lisa nhìn cậu ấy một cái nhìn mặt cậu ấy lại theo dõi tầm mắt cậu ấy và rơi vào ngay *** chính mình!
Mặc dù có ngốc đều nhìn ra được cậu ấy nhìn chằm chằm chỗ nào của mình!
Lisa sắc mặt âm trầm bỗng nhiên hai tay buông lỏng, Tiểu Dịch Thần trọng tâm đau quặn *** “rầm” một tiếng trực tiếp ngã ở trên mặt đất.
“Biến th'!”
Lisa lạnh lùng mắng một câu, bước qua người cậu ấy trực tiếp trở về phòng.
Tiểu Dịch Thần từ dưới đất đứng lên, đau đớn xoa xoa cái ௱ô**, tủi thân nói: “Cái gì vậy?”
Đau quá mà!
Tại sao lại không dịu dàng một chút?
Cậu ấy nhìn cô bé đối với Hữu Hữu cung kính lễ phép, rất dịu dàng mà!
Không công bằng!
Tiểu Dịch Thần lưu loát từ trên mặt đất đứng lên, đuổi theo phía sau Lisa nói thầm: “Tại sao cậu đối với Hữu Hữu dịu dàng như vậy, đối với tôi thì ***?”
Lisa mặt không chút biểu tình trợn mắt trắng không để ý tới cậu ấy.
“Nè, tôi hiện nay là là thay thế Hữu Hữu, như vậy cậu cũng xem tôi như là Hữu Hữu, dịu dàng một chút!”
Lisa bỗng nhiên dừng chân cả thân người ung dung xoay người qua, ý nghĩa sâu sắc nhìn cậu ấy một cái, nửa đùa cợt nói: “Cậu có thông minh như Hữu Hữu không?”
“…”
“Cậu có ngoan như Hữu Hữu không?”
“…”
“Hữu Hữu mới không có Biến th' như cậu!”
Nói xong cô bé lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Dịch Thần liếc mắt một cái, lạnh lùng thốt: “Mộ Dịch Thần tôi cảnh cáo cậu, cậu lần sau còn… còn nhìn vào chỗ…”
Lisa theo bản năng lấy tay ôm lấy trước ***, vẻ mặt xanh mét nói: “Thu lại cái ánh mắt của cậu! Đừng có nhìn bậy bạ, tôi se móc mắt cậu ra!”
“...”
Lisa nói xong, nghênh ngang mà đi.
Tiểu Dịch Thần trợn mắt há hốc mồm mà nhìn theo bóng dáng rời đi của cô bé, không khỏi cảm khái một tiếng: “*** quá.”
...
Cho dù Tiểu Dịch Thần đối với sắc tố xanh rất là kháng cự, nhưng mà vì không muốn bại lộ thân phận, chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh yên lặng “Ăn cỏ”.
Liên tiếp bốn ngày, Tiểu Dịch Thần cuối cùng chịu không nổi vì thế bắt đầu tuyệt thực, phát bực phải ăn thịt.
Lisa không có cách nào vì thế lấy danh nghĩa chính mình muốn ăn thịt, mệnh lệnh đầu bếp chuẩn bị thịt bò.
Đến lúc buổi tối, Tiểu Dịch Thần nằm ở trên giường ôm lấy cái bụng kêu “Òm ọp òm ọp”, đói bụng trằn trọc đói đến độ làm sao cũng không ngủ được.
Đèn bỗng nhiên sáng lên.
Lisa mở cửa ra bưng đĩa thức ăn đi vào, vốn dĩ Tiểu Dịch Thần buồn ngủ mơ màng, vốn dĩ rất khó khăn lắm mới ngủ được, bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương quyến rũ vô cùng, một con cá chép giãy nãy từ trên giường ngồi dậy!
Cậu ấy theo mùi thơm ngửi ngửi cái mũi, Lisa bưng đĩa thức ăn đi tới trước giường, mặt không chút thay đổi nói: “Dậy, ăn cơm.”
Tiểu Dịch Thần ngước dậy nhìn thấy đĩa thức ăn miếng bò bít tết, ánh mắt lập tức tỏa ánh sáng!
“Thịt... Thịt...”
Tiểu Dịch Thần giống như một tín đồ tà giáo thành kính bưng lấy, Lisa đem bàn gắp trên giường đứng lên, mới vừa mang đĩa thức ăn trước mặt cậu ấy chỉ thấy như một trận gió cuốn qua, chỉ trong vài phút một miếng thịt bò bự nháy mắt bị tan rả nuốt vào trong bụng.
Lisa thấy trợn mắt há hốc mồm, cậu ấy lẳng lặng nhìn dao nĩa còn đang giơ lên, vẫn như bộ dạng khó hiểu đôi mắt tròn xeo nói: “Có còn không?”
“Cậu là heo à?”
Lisa giận dữ: “Heo cũng không ăn nhiều bằng cậu.”
Tiểu Dịch Thần tủi thân nói: “Tôi đã đói bụng mấy ngày rồi, chỉ là một chút thịt còn chưa đủ nhét khẽ răng của tôi.”
“...” Lisa bực mình xoay người, đẩy cửa mà đi.
Sau nửa tiếng, Lisa lại bưng một đĩa thức ăn vào ngoại trừ thịt bò, còn có pho mát, bánh mì kẹp thịt, giăm bông và trứng hồng đào.
Trời biết Lisa đi vào sau bếp, nói với đầu bếp: “Bụng còn đói, nấu thêm cho tôi một phần thịt bò.”
Đầu bếp chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc trừng mắt nhìn cô bé!
Giống như cô bé là quái vật biến dị!
Hữu Hữu không thể ăn thịt, cơm dinh dưỡng toàn là phối hợp với đồ chay, không được nạp bất kỳ protein hoặc chất béo nào, cho nên nếu như nói Tiểu Dịch Thần phải ăn thịt, nhất định sẽ làm người khác sinh nghi.
Vì thế, Lisa kiên trì nói là chính mình phải ăn.
Tuy nhiên, cô bé thường ăn có một lượng nhỏ thức ăn, nhỏ hơn một phần sáu của Tiểu Dịch Thần, do đó khi cô bé đề nghị ăn bít tết, đầu bếp nhìn vào mắt cô bé giống như nhìn thấy một con ma.
“Bữa cuối cùng! Hết rồi nhé!”
Lisa cảnh cáo nói.
Tiểu Dịch Thần gật đầu như tỏi, cậu ấy ăn ngốn nghiến miếng thịt bò, và tiêu hóa nó cái bao tử mới có cảm giác đầy một chút!
Cảm động, cảm động đến muốn chảy nước mắt!
Tiểu Dịch Thần *** vị tiêu đen trên dao nĩa vẫn như là chưa đủ.
Lisa lạnh lùng quan sát cậu ấy, thằng nhóc này nhìn như thế nào cũng không giống như công tử quý tộc, ngược lại như là... Dân tị nạn bị bỏ đói rất là lâu rồi.
“Dáng ăn cũng không tao nhã!”
Đánh giá xấu!
Tiểu Dịch Thần khóe môi run rẩy một chút, trả lời lại một cách mỉa mai nói: “Người no không biết cái đói của người đói, có ngon thì đói mấy bữa xem sao!”
“Hiếm khi lúc trước cậu đến thành ngữ và vấn đề toán học cơ bản cũng không biết, không gặp bao lâu lại có chút tiến bộ rồi!”
Tiểu Dịch Thần không phục nói: “Ai nói tôi không biết môn Toán! Cậu ra đề, tôi tính cho cậu xem!”
Lisa đùa cợt nói: “Cậu tưởng tôi ấu trĩ giống như cậu sao?”
“Ừ, tôi xem cậu cũng không có nhiều đề toán đâu?”
Tiểu Dịch Thần khinh miệt đánh giá cô bé: “10 nhân 10 cậu biết tính không?”
Lisa nhìn cậu ấy ánh mắt càng khinh bỉ, hỏi ngược lại: “15 nhân 78 chia 20 bằng bao nhiêu?”
Tiểu Dịch Thần “...”
Trực tiếp trợn tròn mắt!
Đề số học này không phải là đếm tay mà có thể đếm rõ ra được!
Vấn đề là năng lực số học của cậu ấy mặc dù là có nâng cao, nhưng mà vẫn vận dụng những thứ mà Hữu Hữu dạy cho cậu ấy là công thức, tính nhẩm, cậu ấy hoàn toàn không hiểu!
“Cậu có biết tính không?”
“58,5. Đồ ngốc.”
Tiểu Dịch Thần tủi thân gục trên giường.
Lisa đem dĩa thức ăn đem đi khinh bỉ nói: “Cậu nói, làm sao cậu và Hữu Hữu là song sinh, tại sao Hữu Hữu thông minh như vậy, cậu lại ngốc vậy chứ.”
Nói xong cô bé nhẹ nhàng rời đi.
Tiểu Dịch Thần tức giận đến nắm chặt tay, trừng mắt nhìn bóng dáng cô bé rời đi nghiến răng nghiến lợi!
Tức giận quá!
Lại bị khinh bỉ như thế này!
Đi ngủ!
Tiểu Dịch Thần nằm ở trên giường ôm lấy chăn, thở phì phì nhắm hai mắt lại, trong đầu cũng không ngừng hiện lên ánh mắt khinh bỉ của Lisa...
“Ngu ngốc...”
“Ngu ngốc...”
“Ngu ngốc...”
Dư âm không ngừng lặp lại ở bên tai.
Tiểu Dịch Thần không thể nhịn được nữa lập tức ngồi dậy, lấy gối dữ dằn ném xuống đất: “Cậu mới ngu ngốc!”
...
Mộ gia.
Vân Thi Thi chuẩn bị xong bữa tối liền đi tới cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa.
“Hữu Hữu...”
Không có ai đáp lại.
Vân Thi Thi đẩy cửa căn phòng ra, nhìn thấy Hữu Hữu ngồi ở trên giường mặt không chút thay đổi nhìn ngoài cửa sổ, dịu dàng nói: “Ăn tối thôi.”
Hữu Hữu vẫn không nhúc nhích bóng dáng thật lâu không có phập phồng, thậm chí ngay cả tiếng hít thở đều yếu không thể nghe thấy.
Cậu ấy ngồi ở bên giường vẫn không nhúc nhích, giống như bị đóng băng lại vậy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc