Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1795

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cô ta vì sao lại làm thế?
Lại nói, nhiệm vụ của cô là bảo vệ, nhưng thực ra, Cung Thiếu Ảnh xếp tai mắt của mình bên Hữu Hữu, trông chừng cậu.
Đây là chức trách của cô, nhưng cô lại không làm tròn, thậm chí còn cố ý thả cho Hữu Hữu đi.
Đây là vì cái gì?
“Không vì cái gì cả.”
Lisa lười nhác giải thích: “Tôi đoán, Alice đến gặp Cung Thiếu Ảnh, báo rằng cậu đang không khỏe, ngoại trừ nơi này, cậu không được đi đâu cả. Cậu chỉ cần im lặng nằm đây, nhớ đấy, đừng nói quá nhiều!”
Nói xong, cô xoay người, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Tiểu Dịch Thần ngơ ngác, tựa đầu vào tường, nhất thời tâm trí loạn cả lên!

Khi Hữu Hữu tỉnh lại, cậu thấy mình đang ở trong một khoang thuyền cao cấp.
Cậu ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trên một chiếc giường lớn. Vừa tỉnh dậy, cậu đã nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của một người đàn ông vọng đến.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi?”
Hữu Hữu vẫn chẳng phản ứng gì, Cung Kiệt liền lập tức chạy đến bên cạnh, ôm lấy đầu cậu, cọ cọ mặt.
“Tiểu Hữu Hữu, cậu nhớ cháu muốn ૮ɦếƭ!”
Hữu Hữu nhíu mày, theo bản năng, vươn tay đẩy anh ra.
Gớm ૮ɦếƭ đi được…
Buồn nôn quá…
Hữu Hữu lạnh giọng nói: “Thả ra!”
Nhưng Cung Kiệt chẳng hề buông ra, ngược lại còn nâng mặt cậu lên, chụt một cái!
“Cút ngay!”
Hữu Hữu dường như theo bản năng đẩy mặt anh ra, tạo khoảng cách giữa cả hai, vươn tay ra, xoa lấy xoa để chỗ mới nãy ông cậu vừa hôn vào, trong mắt tràn ngập vẻ ghét bỏ!
Người đàn ông này rốt cuộc là ai?
Thế nhưng…
Thế nhưng cậu đã bị ông chú này hôn!
Hữu Hữu nhướn mắt giận dữ, trừng trừng nhìn Cung Kiệt: “Chú làm gì thế?”
“Thơm thằng cháu của cậu.”
Thơm cháu trai sao?
Hữu Hữu nheo mắt lại, vẻ nguy hiểm, hoài nghi hỏi: “Chú là ai?”
Cung Kiệt khổ sở nói: “Hữu Hữu, cháu đến cả ông cậu này mà cũng không nhận ra sao? Cậu là cậu của cháu, tên Cung Kiệt.”
Cung Kiệt?
Hữu Hữu lạnh lùng thốt lên ba chữ: “Không có biết.”
Cậu dùng sức chà sạch chỗ vừa nãy Cung Kiệt hôn lên, sau đó lại đưa tay chà mạnh lên tấm trải giường. Cung Kiệt thấy thế, trong lòng thấy tổn thương khôn xiết!
“Hữu Hữu, cháu sợ cậu bẩn…”
“Phải.”
Hữu Hữu thẳng thắn thừa nhận, ngữ khí rất máu lạnh: “Bẩn.”
Cung Kiệt: “…”
Anh muốn đập thằng nhóc này quá!
Trước giờ không cảm thấy thằng nhóc này đáng đánh đòn đến vậy!
Cung Kiệt tiến đến trước mặt cậu, hầm hừ hỏi: “Cháu thật sự không biết cậu là ai?”
“Tôi nên biết chú sao?”
Hữu Hữu hỏi lại.
Cung Kiệt mím môi, vẫn còn chút an ủi: “Không biết vẫn không sao, tóm lại, cháu còn sống là tốt rồi! Mẹ cháu biết cháu vẫn còn sống, lúc này, đang ở nhà chờ cháu về!”
Mẹ…
Từ này khiến cho trái tim lạnh như băng của cậu bỗng có chút gợn sóng, nhưng ngay lập tức phẳng lặng, tĩnh mịch trở lại. Từ này khiến cho cậu thất thần một thoáng.
Ở một nơi lạ lẫm, nhưng cậu lại bình tĩnh đến kỳ lạ, hỏi: “Chú muốn đưa tôi đi đâu?”
Dẫu ngồi trước mặt cậu là Cung Kiệt, một người mang khí thế ngút trời, nhưng thần thái của Hữu Hữu cũng không bị áp chế đến nửa phần. Một cơ thể gầy gò như thế nhưng tựa như tỏa ra khí phách phi phàm, khiến kẻ khác kinh hãi.
Cậu thật sự đã thay đổi.
Cung Kiệt cảm thấy lạnh cả người, dẫu vậy, anh vẫn cố sắm vai ông cậu, hy vọng Hữu Hữu mau chóng khôi phục trí nhớ. Alice cũng từng nói rằng tỉ lệ khôi phục trí nhớ có mức nhất định. Trí nhớ không hoàn toàn bị xóa đi, chỉ là bị niêm phong, cất vào kho. Khôi phục trí nhớ chính là vấn đề thời gian, nhưng sự lạnh lùng của cậu vẫn làm anh buồn bã!
Hữu Hữu nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy màu biển xanh, liền hiểu rằng hiện tại mình đang đi trên biển. Thế này không khác gì một chiếc cũi trên biển, khó có thể chạy thoát thân, cũng nhất định không thể thoát khỏi lòng bàn tay của người đàn ông kia.
Chuyện gì đến cứ để nó đến, không ngại thuận theo tự nhiên.
Hữu Hữu lẳng lặng nằm xuống giường, lạnh lùng nói: “Chú không cần phải canh chừng tôi, tôi chẳng trốn đi đâu.”
Cung Kiệt bỗng trố mắt nhìn, kinh ngạc với sự điềm tĩnh của cậy, nhưng lập tức, anh nở nụ cười, đứng lên nói: “Vậy cháu hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, mai trở về nhà.”
Nói xong, anh đi khỏi phòng.
Khi cửa phòng đóng lại, Hữu Hữu nhắm hai mắt, lập tức chìm vào giấc ngủ.

Cùng lúc đó, Mộ gia, Vân Thi Thi đứng ngồi không yên, trở về phòng ngủ, trằn trọc mãi, ngủ không yên giấc, trong lòng cứ xốn xang.
Cung Kiệt báo tin rằng đã trên đường đưa Hữu Hữu trở về nhà, bảo cô đừng lo lắng.
Nhưng cô cứ mãi bồn chồn, kích động, rồi lại lo lắng bất an.
Cô lo cho Hữu Hữu, càng lo cho Tiểu Dịch Thần, nó một mình ở lại trên đảo, hẳn là phải cô đơn lắm.
Ban đầu, cô có thế nào cũng không đồng ý với phương án này!
Cứ vậy mà làm thì Hữu Hữu sẽ trở về, còn Tiểu Dịch Thần thế nào đây?
Chẳng lẽ phải thay thế Hữu Hữu, ở lại trên đảo kia?
Nghe nói, trên đảo đó, ngoại trừ một tòa lâu đài thật to, thì không còn gì cả, gần như cô lập khỏi thế giới. Tiểu Dịch thần có thấy cô đơn không?
Chỉ cần tưởng tượng Tiểu Dịch Thần một thân một mình ở lại trên đảo, Vân Thi Thi cảm thấy rất đau lòng, lại cảm thấy làm như thế, đối với Tiểu Dịch Thần là không công bằng.
Cảm thấy Mộ Nhã Triết nhẫn tâm.
Nhưng mà, lại nói về Tiểu Dịch Thần, cậu chẳng qua là tạm thời thay thế Hữu Hữu, không có nghĩa là vĩnh viễn không thể về được.
Việc cấp bách trước mắt là đưa Hữu Hữu về, mau chóng hồi phục trí nhớ cho cậu, sau này, mọi chuyện sẽ đâu vào đó cả.
Còn nếu Hữu Hữu tiếp tục sống trên đảo đó, sau này, mọi chuyện đều không thể tiến triển thuận lợi được.
Lúc đó, Vân Thi Thi mới miễn cưỡng đồng ý.
Trước khi Tiểu Dịch Thần rời đi, Vân Thi Thi ôm con ngủ một đêm. Tiểu Dịch Thần ôm chặt lấy mẹ, vì lần này đi sẽ rất lâu, không biết bao lâu mới trở về được, khó tránh khỏi có chút không đành lòng.
Trước lúc sắp chia tay, Tiểu Dịch Thần không dám nán lại lâu, vội vàng rời đi, sợ sẽ tăng thêm nước mắt mà thôi.
Hiện giờ, Hữu Hữu đã trên đường về nhà, nhưng không hiểu sao, cô lại có chút bất an.

Hai ngày sau, thuyền neo tại cảng.
Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi đã đứng chờ ở cảng từ trước. Khi Cung Kiệt ôm Hữu Hữu đi xuống thuyền, Vân Thi Thi từ xa đã nhìn thấy, cùng Mộ Nhã Triết liền kích động chạy đến đón, còn chưa đến gần, mà nước mắt đã chảy rồi!
Hữu Hữu trông thấy trong đám đông, một người đàn ông cao lớn, tuấn tú, ánh mắt cậu liền chú mục nhìn vào anh ta, nhưng rồi lại lãnh đạm rời mắt đi.
Nhưng khi ánh mắt cậu trông thấy Vân Thi Thi, thấy đôi mắt đỏ hoe của người ấy, đang hướng về mình, không hiểu vì sao, tim cậu lại loạn nhịp.
Hữu Hữu chẳng hiểu sao lại giật mình, ngạc nhiên với phản ứng kỳ lạ của bản thân…
Vân Thi Thi đi đến trước mặt cậu, ôm lấy khuôn mặt, nhìn qua nhìn lại, là Hữu Hữu thật rồi, nhưng cô vẫn còn chưa tin vào mắt mình.
Cô ngờ rằng không biết chính mình có đang nằm mơ không.
Cho đến khi cô xoa xoa mặt cậu, đầu ngón tay truyền đến cảm giác thật sự, lúc này cô mới xác nhận rằng đây không phải là mơ!
Vân Thi Thi ôm chặt cậu vào lòng, nước mắt nóng hổi tuôn rơi, dừng lại trên vai cậu, run run hỏi: “Hữu Hữu, có thật là con không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc