Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1794

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hữu Hữu lạnh lùng đánh giá anh, cậu ngoan cố chống cự, liều lĩnh định thoát ra khỏi dây trói.
Cung Kiệt thấy cậu giãy giụa, liền lấy dao đánh vào sau gáy cậu. Hữu Hữu chớp chớp mắt, rồi hôn mê bất tỉnh, ngã xuống giường.
Alice trợn mắt, há hốc mồm.
Tiểu Dịch Thần sợ đến nỗi không ngậm mồm lại được, liền chạy đến bên giường, đỡ Hữu Hữu dậy, mở mí mắt em trai, thấy cậu chỉ bị đánh ngất đi thôi, mắt lộ ra nỗi hoảng sợ.
“Cậu à… Cậu nhẫn tâm quá, đến cháu cậu mà cậu cũng nhẫn tâm ra tay nữa.”
Cung Kiệt ôm trán, đau đầu nói: “Cậu… Cậu không cố ý. Cậu cũng đâu dùng lực, nó sẽ không ૮ɦếƭ đâu, chỉ là tạm thời ngất đi thôi.”
“Nếu cậu dùng lực mạnh hơn một chút, Hữu Hữu có phải là đã bị cậu làm cho gãy cổ rồi không?”
Tiểu Dịch Thần cả giận.
Sức mạnh của Cung Kiệt có thể ngang với ba người trưởng thành, anh còn viện cớ không dùng lực, nếu dùng sức thật, thì đánh một phát ૮ɦếƭ luôn chứ gì?
“Ầy…”
Cung Kiệt xấu hổ nói: “Đánh một chút cũng tốt, biết đâu lại nhớ ra mình là ai.”
Anh nhìn sang Alice để cầu sự đồng ý, nhưng cô lại lạnh lùng nói: “Dù anh có đánh thế nào, cũng không thể làm cho cậu bé khôi phục trí nhớ được đâu.”
Khóe môi Cung Kiệt run rẩy, dù đau lòng nhưng cũng không còn cách nào khác: “Cậu lo nó gây tiếng động làm lộ chuyện. Được rồi, đừng có cuống lên thế.”
Hồi bé, anh còn thường xuyên bị thương khi huấn luyện, nghiêm trọng hơn thế này nhiều, mà cũng đâu có sao.
Tiểu Dịch Thần cẩn thận sờ vào gáy Hữu Hữu, không có gì bất thường, cũng không có cảm giác xương bị nứt, nên lúc này cậu mới an tâm.
Hữu Hữu ngất đi, lần này, rốt cục là hành động không kiêng nể gì!
Tiểu Dịch Thần ôm chặt lấy cậu, như muốn tìm lại món bảo bối thân thương, hai mắt không khỏi đỏ hoe!
“Hữu Hữu…”
Đã bao nhiêu lần nằm mộng, rốt cuộc, giờ đây cũng gặp được nhau, trong lòng Tiểu Dịch Thần tràn ngập cảm giác vui sướng!
Mặc kệ thế nào, cậu cũng muốn đưa Hữu Hữu về nhà!
Cậu chưa bao giờ thuộc về Cụ Phong, mà là thuộc về Mộ gia, cậu có tình yêu thương của cha mẹ, anh trai và em gái…
Cậu không phải là Cung Phạm!
Không phải là kẻ Gi*t chóc vô tình, giống như một cỗ máy chiến tranh máu lạnh tàn độc!
Alice đi tới, đặt Hữu Hữu lên giường, giúp cậu cải trang. Sau đó, ૮ởเ φµầɳ áo Hữu Hữu ra, đưa cho Tiểu Dịch Thần thay, còn quần áo của Tiểu Dịch Thần đưa cho Hữu Hữu mặc vào.
Đã hơn một năm, Hữu Hữu cũng lớn hơn một chút, cao lên một ít, nhưng so với Tiểu Dịch Thần, cậu gầy hơn nhiều, quần áo mặc trên người trông cứ như treo trên mắc áo.
Đội tóc giả lên đầu cậu, cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Còn Tiểu Dịch Thần cải trang thành “Cung Phạm”, nằm trên giường, nếu chỉ nhìn bề ngoài, người bình thường căn bản không phân biệt được.
Cung Kiệt chau mày, chưa đồng ý, bảo: “Cháu diễn một chút được không?”
“Diễn thế nào ạ?”
“Sắc mặt lạnh một tí, ánh mắt hung hăng một chút.”
Vẻ mặt Tiểu Dịch Thần lập tức trầm xuống, nhưng đã quen với gương mặt tươi cười ấm áp của cậu rồi, bỗng nhiên giờ cậu học theo nét mặt lạnh lùng của Hữu Hữu, Cung Kiệt nhất thời không thích ứng kịp.
Alice nói: “Trên đảo này không có người nên cũng đừng lo lắng quá, nhưng ít nhất khi gặp Lisa, cháu không thể để lộ dấu vết. Cô ta thay Cung Thiếu Ảnh trông chừng Hữu Hữu. Nếu cháu để lộ sơ hở và dấu vết, khó tránh khỏi việc đánh động bọn chúng! Đến lúc đó, sẽ rất khó khăn đấy!”
Tiểu Dịch Thần chép miệng, nói như vậy, nhiệm vụ này của cậu thật sự khó khăn đây.
Tiểu Dịch Thần tráo đổi thân phận với Hữu Hữu.
Khi đã đánh tráo Hữu Hữu xong, Cung Kiệt liền lập tức mang cậu đi. Lúc đi ra, Cung Kiệt cõng cậu trên lưng, Lisa đứng ở cửa, trông thấy Cung Kiệt cõng Hữu Hữu rõ ràng đang hôn mê bất tỉnh, cô hỏi một câu cho có chuyện: “Ngài ấy bị làm sao vậy?”
“Chóng mặt.”
Ngất đi thôi.
Một lời giải thích qua loa như thế, Lisa cũng không muốn hỏi thêm, hiển nhiên cũng không hoài nghi gì nữa. Là một trợ lý, chẳng có lý do gì để hỏi vì sao mà ngất, như thế là quá tọc mạch nên dễ dàng cho qua.
Cung Kiệt không khỏi cảm giác có chút kì quặc, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Alice, thấy cô lạnh lùng vào phòng, đóng cửa lại.
Anh có cảm giác hình như cô biết chuyện này.
Cung Kiệt muốn Alice giải thích: “Chuyện này là cô liên kết với Lisa?”
“Không có.”
“Nhưng tôi có cảm giác, có vẻ cô ta biết…”
Cung Kiệt hạ giọng nói: “Tôi đem Hữu Hữu đánh tráo rồi.”
Alice nhíu mày, quay lại nhìn, nhưng cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ: “Giờ không phải là lúc để nghĩ về chuyện này, chúng ta nhanh chạy khỏi nơi này thôi.”
Cung Kiệt gật đầu.
Sau khi Cung Kiệt và Alice mang Hữu Hữu đi, Lisa vào phòng. Tiểu Dịch Thần thật không biết phải làm gì, thấy cô ta tiến vào, liền chau mày, ngã xuống giường, giả bộ ngủ để đánh lừa cô ta.
Lisa đến bên giường, thấy Tiểu Dịch Thần nằm trên giường, im lặng ngủ. Cô nhếch môi chế giễu, giơ chân đạp một cái.
Tiểu Dịch Thần kinh ngạc khi bị đá một cú, ngồi dậy, giận dữ nói: “Tại sao cô đá tôi?”
“Người đã đi rồi, cậu cũng không cần phải cải trang nữa.”
“Cải trang?”
Tim Tiểu Dịch Thần đập loạn, nhưng nhất quyết không thừa nhận: “Cái gì mà cải trang? Tôi không hiểu cô nói gì!”
“Cậu nghe hiểu được đấy.”
Lisa dừng một chút, nói tiếp: “Mộ Dịch Thần!”
Tiểu Dịch Thần nghe thế, quay ngoắt đầu, trừng mắt nhìn cô ta, không tin Lisa có thể nhận ra cậu dễ dàng đến vậy.
Phải biết rằng, diện mạo của cậu và Hữu Hữu giống nhau như đúc, ban đầu đến Mộ Nhã Triết cũng khó phân biệt hai cậu bé, chỉ có Vân Thi Thi mới có thể liếc mắt một cái là nhận ra rõ.
Làm sao Lisa có thể liếc mắt một cái mà nhìn ra được cậu không phải Hữu Hữu?
Và lúc nãy cậu còn đang giả bộ ngủ nữa chứ.
Mắt nhìn quá lợi hại!
Lisa lạnh lùng nhếch mép, hiển nhiên biết cậu đang nghĩ gì, giọng lạnh băng nói: “Từ sau khi cậu xuống thuyền, tôi liền nhận ra cậu ngay.”
Bình thường Alice chỉ đến một mình, không được phép mang theo người ngoài đến.
Nhưng hôm nay lại xuất hiện hai người lạ.
Dù Cung Kiệt và Tiểu Dịch Thần cải trang cách ăn mặc, người khác không nhận ra, không có nghĩa là cô bị mù.
Cô trước kia là thuộc hạ thân cận của Cung Kiệt cơ mà, làm sao mà không nhận ra được.
Dù mặt Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu giống nhau như đúc, nhưng làm sao mà nhận không ra chứ.
Dẫu có cải trang thế nào, đôi mắt và đường nét là khó có thể thay đổi.
Cô hiểu rõ, lần này bọn họ đến là vì muốn mang Hữu Hữu đi. Cô mắt nhắm mắt mở cho qua, không ra tay ngăn cản đấy thôi.
Với năng lực của mình, cô hoàn toàn có thể ngăn cản.
Nhưng cô không làm.
Tim Tiểu Dịch Thần đập nhanh, mồ hôi lạnh tuôn ra, lo lắng khi Lisa biết chuyện này, liệu có làm ngơ chuyện Hữu Hữu không.
Lisa lại cười nói: “Cậu yên tâm, tôi có quyền giữ im lặng, không biết chuyện này. Từ giờ trở đi, cậu chính là ‘Cung Phạm’, chỉ cần cậu sắm vai của mình cho tốt, đừng để người khác nhận ra, tôi cũng sẽ không làm khó dễ cậu.
“…”
Tiểu Dịch Thần kinh ngạc: “Vì sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc