Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1789

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Cha nói, đứa nhỏ này là đứa con bị thất lạc bên ngoài của cha, nhưng theo tôi biết, không thể có chuyện nó có quan hệ huyết thống trực hệ với cha được!”
“Vậy là anh nghi ngờ nó chính là Hữu Hữu?”
“Ừm, bước đầu nghi ngờ là như vậy!”
Cung Kiệt lại phân tích thêm một bước: “Trùng hợp là tôi có nghe một thông tin, sau khi Hữu Hữu mất tích thì đứa nhỏ này đã có mặt ở nhà họ Cung. Nghe nói nó luôn được cha để ở đảo tư nhân để chữa bệnh. Điều này chứng tỏ sức khỏe của nó không tốt. Điều này rất trùng khớp với Hữu Hữu.”
“Đây đều là những việc nghe ngóng được.”
Mộ Nhã Triết lại hỏi: “Cậu thật sự không có bằng chứng có tính xác thực à?”
Khương Thân và Lục Cận Dự đứng yên lặng một bên để nghe, không có ý kiến gì để phát biểu.
Cung Kiệt lại nói: “Cố Cảnh Liên vừa về từ Bắc Phi, anh ta là người duy nhất nhìn thấy đứa trẻ đó mà còn sống!”
“Là ý gì?”
“Cung gia có mệnh lệnh, bất cứ ai nhìn thấy mặt đứa trẻ này đều phải ૮ɦếƭ. Điều này chứng tỏ cha muốn rất muốn bảo vệ đứa trẻ này, vì thế, nó trông như thế nào, rốt cuộc là ai thì ai cũng không được biết.”
Cung Kiệt vừa nói vừa nhíu mày: “Khoảng thời gian trước đây, Cụ Phong thu mua Wildt, nghe nói là cưỡng chế thu mua. Theo lý mà nói, với tính cách của Cố Cảnh Liên, anh ta tuyệt đối không cắt đất. Tôi đoán nhất định là Cung Phạm đã dùng cái gì đó để uy Hi*p anh ta, ép anh ta ký tên. Còn lý do tại sao không Gi*t anh ta thì tôi không biết.”
“Cậu chắc chắn chứ?”
“Tôi chính là không có cách gì để chắc chắn mới không nói chuyện này với Vân Thi Thi. Tôi sợ nếu đứa trẻ này không phải Hữu Hữu sẽ làm cho chị ấy thất vọng.”
Mộ Nhã Triết gật đầu: “Việc này còn chưa có manh mối, cứ giấu cô ấy đã.”
“Chờ đã…”
Cung Kiệt bỗng nhiên đứng dậy, như nghĩ ra gì đó, sắc mặt nghiêm trọng hơn hẳn.
Mộ Nhã Triết thấy anh sắc mặt khẩn trương và không nói gì, lo lắng làm phiền anh suy nghĩ.
Chắc là anh ta đã có được manh mối hữu dụng nào đó rồi!
Cung Kiệt xoay người, nhìn chằm chằm vào anh, đột nhiên nói: “Lisa! Alice!”
“Sao?”
“Tôi nhớ có một quãng thời gian dài Alice không có ở tổng bộ. Sau khi Hữu Hữu mất tích thì cô ấy cũng mất tăm ở tổng bộ, không biết đã đi đâu. Giả dụ Hữu Hữu thật sự bị cha đưa về Cung gia, vậy thì nhất định đã bị thương. Thêm cả việc sức khỏe của nó cần phải được bồi dưỡng, nhất định phải tìm một người có y thuật cao minh ở bên cạnh để chăm sóc nó.”
“Alice là bác sĩ à?”
“Đúng thế, cô ấy là tài năng y học của Cụ Phong.”
“Lisa là ai?”
“Trước đây cô ấy là người của tôi, sau đó tôi phái cô ta cho Hữu Hữu, làm bảo vệ bên cạnh của Hữu Hữu. Đã lâu rồi tôi không gặp cô ta.”
Mộ Nhã Triết nói: “Nếu tìm được Alice và Lisa, có lẽ sẽ tìm được manh mối.”
“Tôi không nắm được tung tích của Lisa, nhưng Alice hiện giờ đang ở Cụ Phong. Nếu tôi quay về hỏi cô ta, có thể sẽ có được tin tức.”
Mộ Nhã Triết gật đầu.

Cung Kiệt rời khỏi thủ đô, ngồi máy bay cá nhân xuyên đêm bay về tổng bộ của Cụ Phong.
Cung Thiếu Ảnh không ở trên đảo, anh tìm được Alice. Khi gặp mặt, cô ta đang ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu thuốc, thấy anh quay về, Alice có vẻ kinh ngạc.
“Sao anh lại về đây?”
Cung Kiệt cười nói: “Tìm cô uống rượu, sao, không có thời gian à?”
Alice giật mình, cười nói: “Sao lại không? Cung Kiệt đại nhân mời tôi uống rượu thì sao tôi từ chối được.”
Trong quán rượu.
Cung Kiệt lấy ra một chai rượu vang đã lâu năm, Alice khó tránh cảm giác hơi phập phồng lo lắng.
“Đây là chai rượu mà anh vẫn luôn cất giữ, sao hôm nay lại lấy ra uống?”
Cung Kiệt cười, rót đầy ly cho cô.
Alice cười rồi đưa ly lên miệng, mùi thật thơm.
“Anh quay về đây gấp như vậy, không phải là vì muốn uống rượu cùng tôi đúng không?”
Alice chế nhạo: “Không phải là nhớ tôi nên về đấy chứ?”
Cung Kiệt bị cô đùa giỡn quen rồi, nhưng hôm nay anh không có hứng thú đối đáp với cô ta, trực tiếp nói: “Tôi về là muốn hỏi cô một chuyện.”
“Ừ, anh hỏi đi, tôi sẽ trả lời.”
Alice nói xong, vừa lắc lư ly rượu vừa quan sát thăm dò anh.
Cung Kiệt đi thẳng vào vấn đề: “Khoảng thời gian trước đây không thấy tung tích cô đâu cả, ai cũng không biết cô đã đi đâu.”
Alice có hơi giật mình, cầm thật chặt ly rượu trong tay.
Cung Kiệt chăm chú quan sát ánh mắt cô, nhấn mạnh từng chữ: “Vô duyên vô cớ, cô tuyệt đối sẽ không rời khỏi tổng bộ. Nhất định là có chuyện đặc biệt gì đó, mà chuyện này lại phải giấu tất cả mọi người. Rốt cuộc cô đã đi đâu?”
Alice không nói lời nào.
“Không thể nói sao?”
Cung Kiệt nheo mắt hỏi: “Tôi lại hỏi một câu nữa, Cung Phạm, đứa trẻ này rốt cuộc là ai?”
Alice cầm ly rượu vang trên tay, ngón tay trở nên cứng đờ.
Cung Kiệt quan sát biến đổi biểu cảm trên mặt cô, lại nhìn thấy những ngón tay cứng đờ ấy, bèn có chút ngầm hiểu.
Alice nói: “Cung Phạm, sao đột nhiên anh lại hỏi về cậu ta? Trên dưới Cụ Phong không có ai biết về lai lịch của đứa nhỏ này.”
“Cô biết.”
“Tôi…”
“Alice, cô cũng biết, miệng có thể gạt người nhưng còn ánh mắt thì không.”
Cung Kiệt mặt không có chút biểu cảm nói: “Việc đã tới nước này, cô còn muốn giấu tôi sao? Nếu như tôi không có căn cứ gì thì sẽ không tìm đến cô. Một khi tôi đã tìm đến cô thì đã nắm chắc được chín phần. Tôi biết, Cung Phạm chính là Vân Thiên Hữu, đúng không?”
Alice bỗng nhiên cứng họng!
Mặt cô trắng bệch, miệng lắp bắp: “Tôi không biết gì cả…”
“Cô thật sự không biết gì, hay là cha bắt cô phải giữ bí mật, không được nói?”
Alice không nói được gì nữa.
Về mặt tình cảm, cô không thể gạt Cung Kiệt.
Nhưng lý trí nhắc nhở cô, cô phải tuyệt đối giữ bí mật.
Nhưng rồi lại cảm thấy đau lòng!
Vì Hữu Hữu, đồng thời cũng vì Cung Kiệt!
Alice bỏ ly rượu xuống, bỗng nhiên nói: “Cung Kiệt, là bạn của nhau, tôi không thể không nhắc anh một câu. Anh khuyên chị của mình quay về Cung gia đi, quay về với cha của mình! Máu mủ tình thâm, huyết mạch tương liên, đâu có đứa con gái nào lại không chịu nhận cha mình?”
Cung Kiệt nheo mắt, mặt có chút trầm xuống.
“Alice, trong lời này của cô còn có ý nghĩa là việc cha giấu Hữu Hữu đi chính là trừng phạt đối với chị tôi?”
“…” Alice bối rối không biết nhìn đi đâu: “Tôi không có nói như vậy!”
Cung Kiệt đột nhiên nắm lấy cằm dưới của cô, kéo gần về phía mình: “Alice, nhìn vào mắt tôi đi!”
Alice nhìn anh.
Cung Kiệt nhấn mạnh từng chữ một: “Nếu như cô có chút lừa gạt tôi, Alice, cô sẽ hối hận đấy.”
“… Cung Kiệt…”
“Cô có biết không, vì Hữu Hữu, chúng tôi đều sắp phát điên cả rồi!”
Cung Kiệt đột nhiên nổi sung, anh đứng dậy, giọng lạnh lẽo: “Việc này là sao? Giấu một đứa trẻ trói gà không chặt lại, biến nó thành con rối, việc này là sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc