Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1786

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Anh làm sao vậy? Lại có sắc mặt này."
Cô hỏi như vậy thì sắc mặt Cố Cảnh Liên càng u ám.
Người phụ nữ ngốc này lại hỏi anh làm sao có sắc mặt này.
"Thuốc đó không thể tùy tiện uống!"
Anh nói như vậy, Sở hà trái lại càng giận:
"Anh còn nói như thế! Nếu không phải anh..."
Nói tới đây lại ngừng, sắc mặt Sở Hà đỏ đến kỳ lạ, làm sao đều không nói ra được!
Nếu không phải buổi tối hôm ấy anh không hiểu sao liền hóa cầm thú thì cô cần uống loại thuốc này sao!
Ai cũng biết uống thuốc đó đối với cơ thể phụ nữ không tốt, một khoảng thời gian nguyệt san của cô đã rối loạn.
Có điều, may là tố chất cơ thể cô không tồi, cũng không hiểu điều dưỡng thế nào liền chậm rãi khôi phục.
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói:
"Em có thể không cần uống!"
"Vậy nếu mang thai thì làm sao bây giờ?"
Cố Cảnh Liên liền nói:
"Mang thai thì sinh ra thôi."
Anh gần như muốn nói tiếp, Sở Hà trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng mà cứ thế sững sờ!
Khôi phục lại tinh thần, lặp lại rồi hiểu được lời của anh, Sở hà lại tức giận không có chỗ phát tác:
"Đàn ông chính là đàn ông, một câu nói hời hợt, mang thai thì sinh ra, nói đến nhẹ nhàng! Cố Cảnh Liên, anh chẳng lẽ không biết phụ nữ sinh con rất cực khổ sao? Hơn nữa đứa bé sinh ra thì ai chịu trách nhiệm nuôi dưỡng?"
"Cố gia lớn như vậy còn không nuôi nổi một đứa bé?"
Nghĩa bóng chính là cô như heo mẹ sinh một đống thì Cố Cảnh Liên nhắm mắt lại cũng nuôi được.
Trong đầu Sở Hà hiện ra hình ảnh mình giống như heo mẹ che chở một đám heo con thì run rẩy liên tục.
Thật là khủng pố.
Sở Hà lãnh đạm nói:
"Sinh ra được, lẽ nào anh phụ trách cho uống sữa, anh phụ trách canh đêm, anh phụ trách thay tã?"
Cố Cảnh Liên lập tức im lặng.
Sở Hà hừ lạnh một tiếng:
"Vậy nên nói chuyện không cần chịu trách nhiệm, đến khi sinh đứa bé ra thì chịu khổ chịu vất vả cũng không phải anh!"
"Anh phụ trách."
Cố Cảnh Liên bất chợt nói ra một câu như vậy.
Sở Hà giật mình.
"Anh nói cái gì?"
Cố Cảnh Liên chịu đựng lặp lại:
"Anh phụ trách."
"..."
Sở Hà bỗng chốc không thể nói trôi chảy được, song nghe ngữ khí của anh lại cực kỳ thật lòng.
Người đàn ông này chưa bao giờ dễ dàng đồng ý cái gì, càng không như những người đàn ông khác, lời ngon tiếng ngọt, nhưng những gì anh nói được, nhất định sẽ làm được, chưa bao giờ nuốt lời.
Cố Cảnh Liên đi đến cửa, chặn bác Phúc lại dặn dò một câu liền trở lại bên giường của cô ngồi xuống.
Mười mấy phút sau, bác Phúc cử người đi mua mấy hộp ô mai trở về, Cố Cảnh liên tiếp nhận, mở nắp, dùng cái nĩa xiên một viên đưa đến bên miệng cô.
"Ăn.”
Một câu cứng rắn tựa như đang ép buộc cô ăn.
Sở Hà rầu rĩ không vui cắn một viên, ngậm vào trong miệng.
Thật ra cô không đặc biệt thích ăn đồ chua.
Chỉ là mấy ngày nay vẫn luôn nằm trên giường cho nên trong miệng đều phát chát phát đắng, hơn nữa bác Phúc còn làm thêm món ăn dinh dưỡng cho cô, tương đối nhạt, trong miệng không có mùi vị gì.
Do vậy muốn ăn đồ chua chẳng qua là muốn kích thích vị giác một chút thôi.
Ô mai chua ngọt, trong khoang miệng không ngừng phân bố nước bọt, chua đến mức Sở Hà trợn mắt.
Cố Cảnh Liên cũng xiên một viên cho vào miệng, chua đến mức anh nhíu mày nhưng vị chua mãnh liệt qua đi lại là vị ngọt ngoài dự tính!
Rất ngọt.
Sở Hà đem hạt nhổ ra, lại hé miệng, tỏ ý anh lại cho cô một viên.
Cố Cảnh Liên cũng không biết có kiên trì ở đâu, lại thật sự đút một viên, Sở Hà rốt cục viên mãn, nhai ô mai, thích ý giãn lông mày.
Lúc Tiểu Bảo đang ngủ trưa bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lâm Hi.
Cậu nghe điện thoại, đầu bên kia Lâm Hi tủi thân ngập ngừng nói: “Tiểu Bảo… em đang ở đâu?”
“Em ở trong phòng á.”
“Vậy…”
Lâm Hi buồn bực nói: “Anh hình như lạc đường rồi.”
“…” Tiểu Bảo chớp mắt không biết nói gì: “Được rồi anh đang ở đâu?”
Về đây năm ngày, mỗi ngày Lâm Hi đều lạc đường trong nhà họ Cố.
Nhà họ Cố to như vậy đối với cậu mà nói như một mê cung.
Nhà họ Cố có bao nhiêu lớn?
Nói như thế này đi.
Cha mẹ cậu đi làm công xưởng ở Bắc Phi có bao nhiêu lớn thì nhà họ Cố lớn bấy nhiêu.
Nhưng mà, cậu ở công xưởng chắc chắn sẽ không lạc đường, ngoại trừ từ nhỏ đến lớn cậu ở đó thì nhà xương rất trống trải, không có cong cong vẹo vẹo như ở đây.
Nhà họ Cố là kiểu sân trước vườn sau, cộng thêm mười mấy cái biệt viện, với mấy cái sân liên tiếp với nhau, đủ loại quanh co khúc khuỷu, so với mê cung không khác là bao.
Lần này không phải là lần đầu tiên bị lạc.
Cũng may Cố Cảnh Liên có chuẩn bị cho cậu điện thoại di động, khi lạc đường còn có thể gọi cho Tiểu Bảo và bác Phúc đến giúp đỡ.
Lâm Hi nói trong điện thoại: “Anh ở… Anh cũng không biết anh đang ở đâu, nhưng mà anh nhìn thấy một ngọn núi giả, còn có thêm một hồ nước rất lớn.”
"Núi giả cùng hồ nước nhiều như vậy, em không biết anh đang nói nơi nào."
“Nơi này có một từ đường, bên trong giống như có rất nhiều bài vị.”
"Từ đường..."
Tiểu Bảo cẩn thận suy nghĩ lập tức liền nhớ ra, lúc trước đi bái tế tổ tông cậu có đi qua hai lần nên có thể nhớ được đường.
“Anh đợi em ở cửa từ đường, em lập tức đến tìm anh.”
Cúp điện thoại, Tiểu Bảo liền nhảy xuống giường, xoa xoa đôi mắt chạy xuống lầu.
Xuyên qua vài cái sân Tiểu Bảo cũng đến được từ đường, liếc mắt một cái liền thấy Lâm Hi đang ngại ngùng đứng ở cửa từ đường.
Tiểu Bảo đi qua có chút oán giận nói: “Lâm Hi, sao anh lại chạy đến đây? Đến Cố gia mấy ngày rồi mà còn chưa thuộc đường sao?”
Lâm Hi đau khổ nói: “Nhà em lớn như vậy anh mỗi lần đi đều bị lạc. Chủ yếu là… Anh không nhớ được đường, anh nhận không ra phương hướng.”
Tiểu Bảo có chút oán trách trừng mắt nhìn cậu, Lâm Hi còn tưởng anh đã làm sai gì rồi, lo sợ nhìn lại Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo lại nói: “Cái gì mà ‘nhà của em’? Lâm Hi nơi đây cũng là nhà anh.”
Lâm Hi nghe vậy trong lòng ấp ám, còn tưởng Tiểu Bảo đang không hài lòng chuyện cậu lạc đường, cậu nắm lấy tay Tiểu Bảo: “Được rồi, đây là nhà của chúng ta, anh nói sai rồi, em đừng tức giận.”
Tiểu Bảo cười: “Đi thôi.”
Hai cậu bé dắt tay nhau đi đến khoảng sân trước nhà lại nghe gần đó có tiếng nói chuyện.
“Là người của Cung gia…”
“Nhanh đi thông báo cho ông chủ…”
Sau đó Tiểu Bảo và Lâm Hi nhìn thấy bác Phúc vội vàng đi về lên tầng chính, quá vội vàng nên ông không kịp nhìn bọn họ.
Tiểu Bảo có chút kì lạ nhìn về phía cửa, lại nhìn về cổng lớn, một đám người chỉ có một người đàn ông là xuất chúng.
Điểm ấn tượng của anh ta là anh ta cao tương đương với Cố Cảnh Liên, mặc một áo choàng quân đội màu trắng, đôi giày dưới chân cũng là giày chiến màu trắng, gương mặt đẹp trai, mỗi một tất trên người anh ta đều tinh tế xinh đẹp.
Tiểu Bảo mở to đôi mắt nhìn anh ta, người đàn ôn này vừa cool vừa đẹp trai.
Sau 10 phút, bác Phúc xuống lầu lại đi đến trước mặt người đàn ông ngoài cổng, cung kính nói: “Kiệt thiếu gia, ông chủ nhà chúng tôi mời ngài, mời đi bên này.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc