Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1785

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Bây giờ một lòng muốn chữa khỏi vết thương nên không thể tùy ý làm liều, mọi thứ đều cẩn thận từng li từng tí để tránh động đến vết thương.
Bác Phúc vốn muốn mời người chăm sóc cô thì Cố Cảnh Liên lại nói không cần, hỏi nguyên nhân thì anh lại không nói là vì cái gì.
Mãi đến nửa đêm đi ngang qua phòng, xuyên qua khe cửa bác Phúc nhìn thấy Cố Cảnh Liên ôm Sở Hà trở mình thì lúc này mới đột nhiên hiểu được, hóa ra ông chủ lo lắng người chăm sóc tay chân vụng về, muốn đích thân chăm sóc đây!
Cố Cảnh Liên lúc bình thường mười ngón tay không dính nước, ngoại trừ công việc cùng chuyện của Cố gia thì những chuyện còn lại giống như ông chủ bỏ mặc, không thể nào để tâm.
Đừng nói là chăm sóc một người bị thương, dù cho nói anh đi rửa cái bát đều tìm không ra manh mối.
Anh không làm việc, cũng không chăm sóc quá một người như vậy, chỉ là nửa tháng này Sở Hà nằm trên giường vẫn luôn là Cố Cảnh Liên chăm sóc.
Sở Hà cũng cực kỳ kinh ngạc.
Cô không nghĩ tới trở về từ Bắc Phi thì Cố Cảnh Liên dường như thay đổi rất nhiều.
Mặc dù đối xử với cô vẫn là một loại vẻ mặt kiêu ngạo lạnh nhạt như mọi khi song muốn gì được nấy, thậm chí rửa mặt, gọt táo Cố Cảnh Liên cũng tự mình làm.
Đáng sợ chính là ở phương diện chăm sóc người, cái khác không giỏi, chỉ có gọt táo thì anh vậy mà dùng dao găm quân dụng, gọt theo nhiều kiểu, vỏ cũng không đứt đoạn.
Quá dũng mãnh!
Cũng coi như làm cho cô mở rộng tầm mắt một lần.
...
Cố Cảnh Liên để bác Phúc đi điều tra một chuyện.
Bác Phúc còn tưởng rằng chuyện gì, nhưng lại không nghĩ đến Cố Cảnh Liên để ông đi điều tra con trai Mộ Nhã Triết, chuyện của Vân Thiên Hữu.
"Ông chủ, ngài vì sao đột nhiên muốn thăm dò chuyện của đứa bé này?"
"Như thế nào?"
"Đứa bé này..."
Bác Phúc nói rồi lại thở dài một tiếng:
"Đứa nhỏ này thật sự là tâm bệnh của Vân Thi Thi đó!"
"૮ɦếƭ rồi?"
"Vâng."
Ông có ảnh của Vân Thiên Hữu hay không."
Bác Phúc nghe xong lắc đầu.
"Thế nhưng tôi có ảnh của Mộ Dịch Thần."
"Con cả của Mộ Nhã Triết?"
"Vâng, đứa bé đó và Vân Thiên Hữu là sinh đôi, hai người giống nhau như đúc. Ông chủ, tôi vẫn có một chút khó hiểu ngài vì sao bỗng nhiên muốn thăm dò chuyện của đứa bé này?"
"Bởi vì..."
Cố Cảnh Liên xa xôi nói:
"Tôi gặp nó ở Bắc Phi."
"Ai?"
Bác Phúc chần chờ một lúc, sắc mặt lập tức kinh ngạc một hôi:
"Chẳng lẽ là Vân Thiên Hữu?"
"Cung Phạm."
"Cung Phạm?"
"Ông nên biết tập đoàn Cụ Phong."
Cố Cảnh Liên dừng một chút, lại nói:
"Chiếm đoạt Wildt chính là tập đoàn Cụ Phong, tôi ở Bắc Phi gặp được một đứa bé có khuôn mặt giống như đúc với Vân Thiên Hữu, có điều không gọi là Thiên Hữu mà gọi Cung Phạm."
"Chuyện này..."
Bác Phúc cũng lập tức không nói ra lời, cảm giác rất quái lạ.
Vân Thiên Hữu này, xác thực đã không còn rồi.
Chuyện này đã trôi qua lâu như vậy nhưng Mộ Nhã Triết cùng Vân Thi Thi vẫn không thể thoát khỏi nỗi đau ấy, đặc biệt là Vân Thi Thi, vẫn quá mức thương tâm.
Cái tên Vân Thiên Hữu này, một chút cũng thể nhắc đến, là khúc mắc đau đớn nhất của Vân Thi Thi.
Bác Phúc có chút do dự nói:
"Ông chủ, ngài khẳng định sao? Người đã ૮ɦếƭ, không thể hồi sinh! Ngài không nhìn lầm chứ?"
Cố Cảnh Liên cũng có chút do dự rồi.
Anh cũng có chút hoài nghi.
"Ông nói xem, trên thế giới này có hai người giống nhau như đúc sao?"
Bác Phúc ngây ngẩn nói:
"Trời cao biển rộng, không gì không có, lời này tôi cũng không dám kết luận bừa. Có điều, muốn nói đến hai người giống nhau như đúc, vẻ ngoài tương tự thật sự có khả năng! Chỉ là..."
Cố Cảnh Liên nhíu mày.
"Chỉ là cái gì?"
Bác Phúc nói:
"Chỉ là, nếu như nói tới khuôn mặt giống nhau như đúc thì sợ là không thể nào! Dù cho là song sinh cũng có phần chênh lệch."
Ấn đường Cố Cảnh Liên cau lại, không nói gì nữa.
"Thôi, chuyện Mộ gia vẫn không nhất định phải can dự. Đây là việc nhà của họ."
Bác Phúc quan sát anh, một bên chọn mặt gửi lời nói:
"Tôi trước đó đi qua phòng Sở Hà nhìn thấy ngài chăm sóc nàng tỉ mỉ như vậy, tôi thế nhưng lần đầu tiên phát hiện ngài sẽ phục vụ..."
Lời còn chưa dứt thì bác Phúc nhìn thấy sắc mặt Cố Cảnh Liên rõ ràng hiện ra vẻ không vui, lập tức lúng túng đổi giọng:
"Chăm sóc, chăm sóc..."
Sắc mặt Cố Cảnh Liên lúc này mới hòa hoãn mấy phần.
Bác Phúc bây giờ mới bắt đầu nói tiếp:
"Ông chủ trước đây chưa bao giờ hạ thấp địa vị của mình mà chăm soc một người, lần này trở về, tôi cảm giác cảm tình của ông chủ và Sở Hà tăng lên không ít!"
Nếu không thì nói thế nào, hoạn nạn thấy chân tình đấy!
Dù sao cũng trải qua khảo nghiệm sinh tử, so với hai người đối chọi gay gắt trước đây thì đích thực không quá giống nhau.
Cố Cảnh Liên lạnh lùng liếc ông một chút:
"Ông nói quá nhiều."
Bác Phúc lập tức thức thời ngậm chặt miệng, không nói nữa!
Ông biết, đây là ông chủ xấu hổ!
Cố Cảnh Liên đứng lên, sắc mặt không đổi nói:
"Cô ấy bị thương, không tiện, tôi hơi..."
Anh biểu hiện có chút không tự nhiên, hiển nhiên là cảm thấy không mấy dễ chịu.
"Tối chăm sóc sơ qua một chút là cần phải làm!"
Bác Phúc trong lòng lặng lẽ thầm oán: người ૮ɦếƭ vì sĩ diện!
...
Sở Hà tỉnh lại liền nằm ở trên giường, nhìn trần nhà ngây người.
Mới hồi tưởng lại, bởi vì vết thương nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, sốt đến mức mơ hồ, mãi đến tận ngày hôm qua mới khôi phục một chút sức sống.
Cố Cảnh Liên bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, Sở Hà nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một chút, thấy là anh lại nằm trở về giường, nằm lại như xác ૮ɦếƭ.
"Đói bụng sao."
Cố Cảnh Liên hỏi như vậy.
Sở Hà lắc đầu.
"Không có khẩu vị gì."
Mấy ngày nay vẫn dùng thuốc kháng sinh, dùng đến độ đều ói ra, căn bản không có khẩu vị gì.
"Muốn ăn chua một chút."
"Chua?"
Phản ứng đầu tiên của Cố Cảnh Liên là:
"Em có thai?"
Sở Hà:
"..."
Thấy cô không nói lời nào, vẻ mặt Cố Cảnh Liên nhất hời có chút không tự nhiên.
"Thật sự?"
Anh nhớ lại lúc trước cô cũng từng có một lần.
"Ăn chua cùng có thai có quan hệ gì? Cũng không phải phụ nữ có thai mới muốn ăn chua!"
Sở Hà dừng một chút, lại nói:
"Anh đừng lo lắng, lần trước em đã uống Tђยốς tгáภђ tђคเ rồi."
Cố Cảnh Liên ban đầu chưa kịp phản ứng, đến lúc ý thức được Tђยốς tгáภђ tђคเ là cái gì thì anh lấy lại tinh thần, ánh mắt phút chốc ảm đạm đi.
"Tђยốς tгáภђ tђคเ?"
Ngữ khí nói chuyện của anh nghe có chút không vui.
Sở Hà lại không có phát hiện, "ừ" một tiếng.
"Tại sao phải uống thuốc đó?"
"Đương nhiên phải uống rồi! Thời kỳ nguy hiểm."
Sở Hà lại nói:
"Mang thai nhiều phiền toái!"
Cố cảnh Liên nghe vậy, sắc mặt từ từ u ám.
Cô nói mang thai nhiều phiền toái.
Cô vậy mà cảm thấy mang thai con của anh là một chuyện phiền toái.
Con mắt Cố Cảnh Liên lập tức lạnh như băng!
Sở Hà vẫn không nhận ra sự khác thường của anh, chỉ cảm thấy sắc mặt anh lúc này trông khó chịu như thế lại không biết mình có lỗi với anh ở đâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc