Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1783

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Sở Hà phút chốc nở nụ cười một tiếng, động tác lưu loát đi lên cabin, bóng dáng cứng rắn kiên nghị!
...
Hai ngày sau, hạm đội chịu trách nhiệm sơ tán người từ từ dừng lại ở bến cảng.
Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà mang theo Lâm Hi xếp hàng, chuẩn bị lên thuyền.
Lúc đến lượt đội ngũ bọn họ lại bị cản lại.
“Đứa nhỏ này là ai?”
Bởi vì không có hộ chiếu nên có những hạn chế về việc sơ tán, hạm đội mạo hiểm dừng lại trước pháo lửa, nên việc chuyên chở có hạn, không phải là nhân viên trong nước, nhất luật cấm lên thuyền.
Lâm Hi lập tức lo lắng lên quẫn bách xiết chặt góc áo, sao cậu ấy quên được?
Cậu ấy sinh ra ở Bắc Phi chính xác mà nói cậu ấy không có hộ chiếu quốc gia.
Nhưng mà cha mẹ của cậu ấy có, lúc trước cha mẹ cậu ấy vốn dĩ định mang theo cậu ấy rời đi nơi này.
Chỉ là sau khi lại chuyện tình đã xảy ra, cha mẹ đều mất rồi nên cậu ấy cũng mất tư cách lên thuyền.
Lâm Hi trên mặt bỗng nhiên có chút cô đơn.
Sở Hà lại lập tức ôm chặt cậu ấy, đối với người phụ trách đại sứ quán nói: “Đây là con tôi!”
“Con trai cô?”
“Ừ! Tôi cùng cha nó đến Bắc Phi làm việc buôn bán, đứa trẻ sinh ra ở Bắc Phi! Chiến loạn lần này, định dẫn đứa nhỏ về phát triển! Như thế nào, có vấn đề sao?”
Cố Cảnh Liên cũng nói: “Đây là con của chúng tôi tên là Cố Lâm Hi. Không có hộ chiếu, nhưng là tình huống đặc thù vui lòng dàn xếp.”
Lâm Hi giật mình khó có thể tin ngẩng đầu nhìn về phía Sở Hà cùng Cố Cảnh Liên, sự ấm áp trong lòng lập tức chôn vùi cậu ấy!
“Được rồi, lên thuyền đi!”
Cố Cảnh Liên sờ vào gáy của cậu ấy dặn dò nói: “Lâm Hi, còn không tạ ơn chú nữa?”
“Cám ơn chú!”
Lâm Hi ngoan ngoãn cảm tạ một tiếng ba người rốt cuộc cũng lên thuyền.
Nói chung thuyền hạm sơ tán người, do kiều bào quá nhiều nên rất nhiều giường đều cần chỗ nằm, vốn dĩ một cái giường có thể ngủ một người hiện giờ cũng không cho phép người ngủ, chỉ cho phép ba người ngồi, như vậy là nhét được ba người vào đó.
Chỉ là Sở Hà quá mệt mỏi, ba người đều thực mỏi mệt, nhất là Lâm Hi dù sao cũng là đứa nhỏ thể chất có hạn.
Cố Cảnh Liên cũng không biết dùng thủ đoạn gì, nhân viên công tác trên thuyền sắp xếp một gian phòng, trong gian phòng đó có hai giường, ba người chấp nhận ngủ mấy đêm.
Từ Bắc Phi quay về cần ngừng ở cảng Victoria.
Ở trên thuyền, Cố Cảnh Liên thông qua điện thoại liên hệ bác Phúc và cho biết ba người đã an toàn đi lên con thuyền về nước.
Bác Phúc lập tức mừng đến phát khóc!
“Ông chủ, Sở Hà thế nào?”
“Sở Hà tốt lắm chỉ là bị một vết thương nhỏ!”
“Nghiêm trọng không?”
“Có chút nghiêm trọng nhưng mà hiện giờ, chỉ có thể cầm cự được về nước rồi nói.”
Bác Phúc lo lắng rất nhiều, nhưng cảm thấy vui mừng!
Mấy đêm nay đêm không thể nhắm mắt, trằn trọc thâu đêm, lo lắng Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà ở Bắc Phi gặp sự cố ngoài ý muốn.
Nếu Sở Hà vì tìm Cố Cảnh Liên phát sinh ngoài ý muốn, ông ấy nhất sẽ tự trách mình đến ૮ɦếƭ!
Lại càng không biết nên trả lời Tiểu Bảo như thế nào!
Chuyện này ông ấy từ đầu tới cuối vẫn giấu Tiểu Bảo!
Nhưng mà hiện giờ Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà bình an trở về, cũng coi như giải quyết xong một cái tâm sự của ông ấy!
“Ông chủ, làm ơn chăm sóc Sở Hà cho tốt! Dù sao cô ấy vì kiếm ông chủ cũng chịu nhiều đau khổ!”
“Không cần ông dạy! Người phụ nữ của tôi, tôi nhất định chăm sóc tốt, không cần ông nhắc nhở.”
Bác Phúc nghe vậy, vẫn là giọng điệu và phong cách ngạo mạn như cũ của Cố Cảnh Liên, nhưng mà ông lại chẳng cảm thấy tủi thân, ngược lại cảm thấy vui mừng!
Ông chủ rốt cuộc cũng hiểu được chăm sóc người rồi!
Đây là một chuyện tốt.
Khi Cố Cảnh Liên trở lại khoang thì Sở Hà đã ngủ.
Có điều bởi vì phía sau bụng bị thương nên để tránh va chạm vết thương thì cô không thể không nằm sấp để ngủ.
Lâm Hi rón rén đắp chăn, Cố Cảnh Liên ngồi ở trên giường trông thấy Lâm Hi hiểu chuyện như vậy đột nhiên hỏi:
"Sau khi về nước cháu tính làm như thế nào?"
Thiếu niên nghe vậy thoáng cái run lên, không nói lời nào!
Cậu không còn cha mẹ, cũng không có nhà, mặc dù về nước cũng thật sự không biết nên đi đâu!
Cố Cảnh Liên thấy vẻ mặt do dự của cậu, chợt hỏi:
"Làm con trai của chú, thế nào?"
Lâm Hi nghe xong lập tức trợn to hai mắt, tay chân quẫn bách không biết nên để đâu.
"Cháu..."
"Không cần đặc biệt gọi chú là cha, chỉ có điều cháu không có nhà, cũng không thể trơ mắt đem cháu đưa vào trại trẻ mồ côi.
Cố Cảnh Liên lại nói:
"Sau khi về nước chú sẽ làm thủ tục nhận nuôi, chú nhận cháu làm con trai nuôi, nuôi dưỡng cháu, cho cháu đi học, thế nào?"
Giọng điệu thương lượng của anh với cậu cho thấy rõ ràng anh tôn trọng ý kiến của cậu.
Lâm Hi lại do dữ hơn nữa.
"Như thế được không? Có thể nào quá phiền phức cho hai người... Cháu sợ hai người thêm gán***!"
Lâm Hi rất hiểu chuyện, đương nhiên lo lắng sẽ tạo thành phiền phức cho Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà.
Nghe hai người trong lúc vô tình nhắc đến họ có một đứa trai, lại nuôi dưỡng cậu, có thể nào tạo thành phiền phức hay không.
Cố Cảnh Liên lại cười.
Anh không cùng đứa trẻ này nói qua về bối cảnh của mình, Lâm Hi cũng không hỏi về Cố gia.
Nhưng đừng nói là một đứa con, dù cho anh nuôi một trăm đứa cũng không có bất kỳ gán*** nào.
Cố Cảnh Liên nói:
"Cháu đừng lo lắng, chỉ cần cháu đồng ý thôi."
Lâm Hi chậm rãi gật đầu.
"Vâng, cháu đồng ý... Có điều, cháu sẽ nỗ lực học tập, tiền học cùng sinh hoạt coi như mượn hai người! Sau khi cháu trưởng thành có công việc, cháu sẽ trả lại cho hai người!"
Lời nói ngây thơ lại khiến Cố Cảnh Liên lập tức bị chọc cười!
Anh vẫy vẫy tay, nói:
"Lại đây."
Lâm Hi đi tới, Cố Cảnh Liên đem cậu ôm vào lòng, đỡ cậu nằm lên giường, nói:
"Ngủ đi!"
Nói xong, thay cậu đắp chăn.
Lâm Hi ngạc nhiên nói:
"Chú không ngủ sao?"
"Chú không mệt."
Lâm Hi mím môi, cũng không miễn cưỡng, cậu thật sự mệt mỏi, đến mức vừa nhắm mắt đã rất nhanh ngủ thiếp đi!
Cố Cảnh Liên nhìn vẻ mặt cậu an tâm ngủ, nét mặt lập tức nặng nề.
Song chuyện xoắn xuýt bây giờ lại là về chuyện Cung Phạm.
Đứa bé kia cùng Mộ gia Vân Thiên Hữu có gương mặt giống nhau như đúc.
Đó là chuyện lâu lắm rồi.
Nghe nói Mộ Nhã Triết trải qua một hồi bất trắc ở nước ngoài, đau đớn đánh mất con trai, cho dù chuyện này chưa từng công bố với bên ngoài nhưng dù sao cùng qua lại trong một phạm vi, theo anh biết, cho tới tận bây giờ Vân Thi Thi vẫn không thể thoát khỏi thống khổ cùng ám ảnh khi mất đi Hữu Hữu.
Trên thế giới có thể có hai người giống nhau như đúc sao?
Dựa vào phân tích, Vân Thiên Hữu nếu không ૮ɦếƭ cũng đã tám, chín tuổi.
Cố Cảnh Liên càng hoài nghi.
Anh luôn cảm giác chuyện này cũng không đơn giản như vậy, có lẽ bên trong có huyền cơ khác.
Chỉ là bây giờ vẫn còn chưa phải lúc hao tâm tổn trí về chuyện này!
Cố Cảnh Liên nhẹ nhàng dựa trên tường, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút.
...
Trải qua ba ngày ba đêm ở trên biển chìm nổi, rốt cuộc sau bốn ngày đã tới cảng Victoria.
Bác Phúc khi trời vừa sáng đã ở ngay bến cảng để đón hai người, Tiểu Bảo cũng vậy.
Cố Cảnh Liên ôm Lâm Hi, dắt tay Sở Hà xuống thuyền, Tiểu Bảo là người đầu tiên trong đoàn người phát hiện ra bọn họ, kích động nhào tới!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc