Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1781

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cố Cảnh Liên và Lâm Hi theo sát phía sau, cùng với cô tựa vào sau bức màn chắn, giơ tay lau gương mặt nhếch nhác, lau khô những giọt máu khô trên mặt.
Sở Hà nhìn anh trải qua cuộc chiến vừa rồi, làm cho mấy sợi tóc của Cố Cảnh Liên phất lên hỗn độn, dường như muốn xâm nhập vào vẻ mặt tuấn mỹ của anh ấy, dưới lông mày anh dũng, còn một đôi mắt đào hoa quyến rũ lòng người.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây như vậy.
Sở Hà nghỉ ngơi trong chốc lát, xoay người ngồi xổm sau gốc cây, giơ lên cây súng bắn tỉa nặng nề trong tay, căn chỉnh chính xác ống kính ngắm. Cô ấy chậm rãi nheo lại một con mắt hết sức chăm chú nhìn vào kính bắn tỉa, nín thở bình tĩnh chờ đợi.
Trong lòng đếm số âm thầm, đột nhiên Sở Hà kéo cò súng, đạn dược nhanh chóng kích nổ thiết bị đã bố trí trước đó cũng dễ dàng nổ mạnh, theo đó là một tiếng nổ ầm ầm, một chiếc xe tăng bị cách ngăn ở ngoài bằng bức tưởng lửa xa gần trăm mét.
Sở Hà đem S***g bắn tỉa để phía sau bả vai, tiêm vào mũi cuối a-đrê-na-lin, lấy ra dao ngắn của quân sự chuyên dùng hướng tới chiếc xe tăng lao nhanh qua đó.
Cố Cảnh Liên cũng nhanh chóng theo đi lên.
Một chiếc xe tăng M1A1 lẳng lặng đứng ở tại chỗ, lúc này một thân hình lanh lẹ không một tiếng động ẩn nấp phía sau chiếc xe tăng, mở cửa của phòng chiến đấu.
Binh lính trong phòng chiến đấu chưa phát hiện người tới là ai đã bị một cú đánh choáng váng đỉnh đầu.
Còn chưa đợi anh ta phản ứng lại đây, một cánh tay có lực đã xách thân thể anh ấy lên đưa qua đưa lại, dao nhỏ trong tay chuyển động linh hoạt, người đàn ông đáng thương chỉ cảm thấy yết hầu chợt lạnh, máu tươi còn nóng phun rãi trên chỗ ghế điều khiển, mùi máu tươi xông vào mũi.
Sở Hà rất nhanh lại lấy phương pháp giống như vậy chui vào phòng điện, để lại một thi thể nằm một bên và trong phòng cabin một đống hỗn độn, mò tới hướng khoang điều khiển.
“Trát Phỉ! Trát Phỉ! Có chuyện khác thường!”
“Trát Phỉ, nghe rõ trả lời! Nghe rõ trả lời!”
“Trát Phỉ, nhanh chóng sát định mục tiêu!”
Bên trong khoang điều khiển xe tăng vang lên một giọng nam nói tiếng Anh tiêu chuẩn. Nhưng mà khoang bên trong vẫn là một sự im lặng ghê rợn, không người trả lời.
Một chiếc giày bốt chất liệu cứng rắn để lên trên một thi thể từ từ đông lạnh.
Sở Hà ngước mặt lạnh lẽo lên, trước thân đang treo con dao ngắn, máu tươi tràn lan. Cô một tay lau đi những vết máu bị bắn đầy lên mặt, ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn.
Cô đá văng cái thi thể đang vướng bận phía trước, đem dây vô tuyến giơ tay chặt đứt, âm thanh cũng chấm dứt khoang bên trong lại khôi phục sự yên lặng.
Điều khiển xe tăng đối với cô ấy mà nói quen thuộc cực kỳ, chỉ cần khoảng mười mấy giây Sở Hà rất nhanh thích ứng được thao tác của M1A1.
Cố Cảnh Liên cũng chui vào xe tăng, một người phụ trách tư thế lái xe tăng, một người phụ trách ngồi nhắm đối tượng để bắn đại bác.
Cô thuần thục đẩy động cái cần điều khiển, thiết nhập mệnh lệnh, một đôi mắt lạnh lẽo mãnh liệt hiện lên.
“Trát Phỉ, nghe rõ trả lời! Nghe rõ trả lời!”
Một chiếc xe tăng khác bên trong khoang điều khiển, một giọng đàn ông hét lớn cổ họng to tiếng hô hoán.
Anh ta hung hổ chửi không ngừng thở gấp, trên trán gân xanh nổi lên, người đàn ông khôi ngô mồ hôi như mưa, có một bất an từ trong lòng dâng lên.
Ngay tại thời khắc làm người ta nín thở này, một đốt ánh lửa gào thét mà đến. Người đàn ông chỉ cảm thấy một trận lắc lư dữ dội, anh ta kinh sợ ngã xuống dưới ghế điều khiển, pháo chí mạng này đánh trúng nghiêm trọng vào phần bắn pháo của xe tăng, công kích đúng điểm trọng tâm chuẩn xác bị phá hủy.
Cái chiếc xe vốn dĩ thuộc trong đội nhóm của họ, đường đường chính chính lái vào trong tầm mắt của họ, không ngừng hướng vào bọn họ nổ S***g công kích, bọn họ lúc này mới ý thức được đối tượng mà họ muốn đuổi bắt chính lúc này đây đang lái chiếc M1A1 hùng hổ mà đến.
Sở Hà hai tay nắm trong tay cần điều khiển, ánh mắt mạnh mẽ ép người.
Cố Cảnh Liên thao túng tháp đại bác, không ngừng hướng mục tiêu công kích.
Mục tiêu xe tăng dưới sự công kích của đạn dược, ***ng vào thân cây lật nghiêng qua rồi.
“Xe tăng em lái không tồi.” Cố Cảnh Liên hiếm khi khích lệ nói.
Sở Hà cũng tỏ vẻ: “Nhắm điểm chuẩn tâm của anh cũng không tệ.”
Hai người nhìn nhau cười.
Đang trong thời điểm nguy hiểm như thế này, hai người lại vẫn có thể thoải mái mà chuyện trò vui vẻ.
Sở Hà nói: “Em lúc trước lái qua xe tăng, lái qua tàu ngầm hạt nhân, còn lái qua xe thiết giáp.”
Cố Cảnh Liên lại nói: “Đây là lần đầu tiên trong đời anh tiến vào trong xe tăng.”
“Nhưng em nhìn anh cũng quen tay rồi còn tưởng anh có kinh nghiệm.”
“Mới học thôi mà.”
Hai người lái đến vùng đất an toàn tìm được Lâm Hi, Sở Hà lái xe tăng thẳng tiến đến khu giao chiến ở ngoài.
Xem ngọn đèn sáng lên, bên trong có người.
Sở Hà lại giở trò cũ ra lén vào xe thiết giáp, xử lý hết những binh lính lơ đãng bên trong xong, Cố Cảnh Liên dẫn Lâm Hi lên xe.
Cô ấy đang lái một chiếc xe bọc thép, hướng đến trạm tín hiệu và phi nhanh qua đó.
Bóng đêm bao phủ mây đen che nguyệt, ánh sáng ௱o^ЛƓ lung chiếu vào tháp tín hiệu bị bỏ hoang, coi như một tòa thành cô quạnh.
Ba người chạy tới trạm tín hiệu, Cố Cảnh Liên không gặp những người khác.
Anh ấy vào trạm tín hiệu bên trong cũng không có kẻ nào.
Cố Cảnh Liên ánh mắt tối sầm lại cũng đã đoán được là đội mà tách nhau với anh ấy, đại khái đã lành ít dữ nhiều.
Dù sao người nhiều ngược lại làm cũng là một loại rườm rà.
Đội nhóm đó không phải đều là nhóm tinh nhuệ, trong đó đa số là kỹ sư và cấp lãnh đạo, tay trói gà không chặt ngày cả cầm súng còn bắn chưa chuẩn.
Mang theo nhiều người như vậy muốn đột phá vòng vây, đích thực có chút khó khăn.
Mà nếu không có Sở Hà bằng sức của một mình anh ấy, sợ là cũng khó mà thoát ra.
Dù sao chiến tranh là vô tình.
Không có ai sở hữu ánh hào quang tuyệt đối, ૮ɦếƭ chóc là đều khó tránh khỏi.
Sở Hà cũng đoán được những người đó ૮ɦếƭ trong khu giao chiến, nhưng lại nghe Cố Cảnh Liên nói: “Chúng ta không có kỹ sư, tín hiệu có thể không thể sửa được.”
“Không sao đâu.”
Sở Hà cười đi đến bảng điều khiển trước mặt, mở cửa ngầm bên trong nhìn vào những đường dây trong đó, dặn dò nói: “Đi kiếm hộp công cụ, để em thử xem sao.”
“Em biết à?”
“Biết.”
Sở Hà lời ít mà ý nhiều.
Cố Cảnh Liên nghe vậy, lập tức cùng Lâm Hi phân công nhau tìm kiếm hộp công cụ, ngay tại bên trong ngăn tủ rốt cuộc tìm được hộp công cụ rồi.

Bầu trời phương xa khói thuốc S***g dần dần lan xa, tiếng S***g ống đạn dược ồn ào náo động dần dần ầm ầm kết thúc, cái nơi mà xa khu rừng khoảng tám ngàn cây số, một đội ngũ trang bị tinh vi, toàn bộ vũ trang hạng năng đang nhanh chóng hướng tới tháp tín hiệu từng bước ép sát.
“Mạch Khắc Tư, cậu dẫn nhóm đội thứ bảy hướng đến phía bắc tháp tín hiệu bao vây! Phong Bạo, cậu cùng nhóm đội thứ chín cùng ta hướng thẳng chính diện công phá!”
Một người đàn ông mặc một bộ đồ chiến đấu ngụy trang cẩn thận đi trước mặt Đoạn Hằng, hắn chính là lãnh đạo của đội nhóm này.
Người đàn ông đối với đội ngũ phía sau vẻ mặt nghiêm túc ra mệnh lệnh, trịnh trọng nói: “Mới vừa nhận được tin, nghi là có một gián điệp của quân chính phủ đã đột nhập vào khu giao chiến, hướng tới tháp tín hiệu mà đi! Chúng ta bao vây, nhất định phải tiêu diệt gián điệp đó!”
Một nhóm quân đội đặc chủng tay cầm S***g M2 trầm tĩnh gật đầu.
Rất nhanh ngọn đèn vang lên một âm thanh cảnh báo lớn trên bầu trời, những tín hiệu ánh sáng trên bầu trời xoay tròn thay đổi, người đàn ông bình tĩnh phất tay giọng thấp xuống hô: “Xông lên!”
Đội trưởng nghiêm nghị ngẩng đầu dẫn theo nhóm binh lính tinh nhuệ hướng tới phía bắc của tòa tháp chạy như điên qua đó, từ hướng đông nam bọc vây lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc