Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1779

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Sở Hà tự thấy lời nói của mình không thuyết phục gì cả, mặt không chút cảm xúc, nói: “Tôi đến đây, chính là… đến…”
“Đến làm gì?”
“Đến chơi.”
Cố Cảnh Liên: “…”
Chơi á?
Lúc này, binh lửa mịt mù, phần lớn Bắc Phi đều rơi vào tay giặc, cô nói đến nơi này là để…
Chơi?
Cố Cảnh Liên thản nhiên nói: “Cứng đầu.”
Sở Hà nghe vậy, cũng không muốn đáp trả anh. Cô lúc này mới phát hiện mình bị Cố Cảnh Liên ôm vào ***, khoảng cách rất gần, cả hai đều ở trong tư thế ám muội. Trong đầu cô vang lên tiếng cảnh báo.
“Anh… đừng ôm em!”
“Ừ.”
Cố Cảnh Liên không nói hai lời, liền buông cô ra, Sở Hà liền té xuống đất, làm ảnh hưởng đến vết thương, nhăn mặt đau đớn.
Lâm Hi liền khẩn trương chạy tới, tức giận nói với Cố Cảnh Liên: “Này! Chú không có chút lịch sự nào sao? Chị ấy bị thương mà.”
Cố Cảnh Liên bình tĩnh nói: “Cô ấy nói không cần chú ôm.”
Lâm Hi hổ báo nói: “Con gái đều miệng nói một đằng nghĩ một nẻo! Ngoài miệng nói không cần chú ôm, nhưng có thể là cần chú ôm đấy!”
Sở Hà nghe thế, không chịu được, bèn há miệng nói: “Chị không nói thế!”
Lâm Hi vội vàng lo lắng hỏi: “Chị à, có nặng lắm không? Vết thương có đau lắm không?”
Sở Hà kêu lên vài tiếng, thở dốc nói: “Không đau.”
Cố Cảnh Liên khẽ lướt nhìn cô, lại vòng tay ôm lấy cô lần nữa. Sở Hà mất tự nhiên, có chút chống cự. Giọng Cố Cảnh Liên dịu dàng, tay vỗ nhẹ vào lưng cô, điềm đạm nói: “Được rồi, nói ít thôi.”
Sở Hà liền im lặng.
“Đừng lo, ngủ đi.”
Cố Cảnh Liên nói tiếp: “Ngủ một giấc, rồi dậy đi tiếp.”
Cô gật đầu, tò mò hỏi: “Đi đâu cơ?”
Sở Hà thắc mắc: “Đợi lát nữa, chúng ta đi thế nào? Làm sao rời khỏi Bắc Phi?”
“Cách chỗ này độ chục thước, có một tháp tín hiệu, anh cùng các thủ hạ của mình hẹn gặp nhau ở chỗ tháp này, đợi đến khi tín hiệu được khôi phục, sẽ liên hệ với quân cứu viện của tôi đóng tại Bắc Phi. Đến lúc đó, chúng ta có thể rời khỏi nơi này.”
Sở Hà nghe thế liền đồng ý, rồi nhắm mắt lại.
Cô thật sự rất mệt mỏi, thế nên liền lập tức ngủ ngay.
Khi nghe cô thở ra nhè nhẹ, Cố Cảnh Liên di Ng'n t trên viền môi cô, khép hờ đôi mắt, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Anh không biết rốt cuộc vì sao Sở Hà lại đến đây.
Dù ngoài miệng mạnh mẽ, nói một đường, nghĩ một nẻo, nhưng một cô gái mà dám mạo hiểm đến chiến trường Bắc Phi, để rồi bị thương thế này, rốt cuộc là vì ai.
Nhưng miệng lưỡi cô ngang ngạnh, kiên quyết không nói, nên anh cũng không muốn làm cho ra lẽ.
Lâm Hi cũng tìm một nơi để ngả lưng. Trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu vô cùng mệt mỏi, bởi vậy, thiếp đi rất nhanh.
Cố Cảnh Liên cũng nhắm mắt lại.
Chỗ hầm trú ẩn này rất hẻo lánh. Trước khi vào hang động này, anh đã đặc biệt chôn địa lôi trước cửa hang. Nếu có địch tiến vào, ngòi nổ sẽ được kích, giúp anh có thời gian để phản ứng.
Cố Cảnh Liên ôm chặt Sở Hà, chìm vào giấc ngủ.
Cả ba cuộn mình nằm trong hầm trú ẩn.
Sở Hà lần lần thứ hai tỉnh giấc. Bên ngoài động, bóng đêm đã dần bị xua đi.
Mở mắt, cô trông thấy Cố Cảnh Liên khẽ gối đầu lên vai cô, hơi thở ấm áp, không ngừng ve vuốt gương mặt cô. Nhất thời, cô cảm thấy mọi không khí cô hít vào đều nhận lấy từ anh.
Mở mắt, cô trông thấy Cố Cảnh Liên khẽ gối đầu lên vai cô, hơi thở ấm áp, không ngừng ve vuốt gương mặt cô. Nhất thời, cô cảm thấy mọi không khí cô hít vào đều nhận lấy từ anh.
Hơi thở toát ra đôi môi anh có chút nóng bỏng. Lập tức, cô cảm thấy cả gương mặt đỏ ửng. Theo bản năng, cô liền đẩy anh ra, nhưng cơ thể to lớn của anh vẫn chẳng nhúc nhích.
Anh ôm cô càng chặt thêm nữa, khiến cô ngỡ như mình là một món bảo vật mà anh vô cùng yêu quý, nâng niu.
Sắc mặt Sở Hà càng lúc càng mất tự nhiên. Cô thấy Cố Cảnh Liên thở đều đều, nguyên do là mấy ngày nay, anh quá mức mỏi mệt, thế nên liền ngủ say như ૮ɦếƭ.
Cô không biết anh đã ngủ khi nào, nên không đành lòng đánh thức.
Sở Hà nhắm mắt lại, định nghỉ ngơi thêm chút nữa. Nhưng từ cửa hang, thình lình vang lên một tiếng nổ kinh người, đinh tai nhức óc.
Tai cô bị tiếng nổ làm cho ù đi.
Cố Cảnh Liên cũng chớp chớp mắt tỉnh dậy. Anh ngẩng đầu lên, nghe thấy từ cửa hang vọng vào tiếng lạo xạo.
“Có người đến.”
Sở Hà cũng lập tức phản ứng, đứng dậy, nhặt lấy khẩu S***g tự động trên mặt đất, nép mình vào trong góc.
Cố Cảnh Liên trốn bên cạnh cửa hang, nín thở cảnh giác.
Nhưng tiếng lạo xạo ngoài cửa hang đã lùi xa. Có vẻ, bọn chúng không phát hiện ra cửa hang bị lùm cây che kín.
Sau đó, cả bọn nghe thấy tiếng rào rạo ồn ào của xe tăng đi ngang qua cửa động.
Sở Hà cẩn thận đi đến cửa hang, đẩy lùm cây ra, nhìn ra phía ngoài, trông thấy trực thăng quần thảo phía trên những ngọn dừa. Sương mù dày đặc tràn ngập, tầm nhìn cực kỳ hẹp, cánh quạt khổng lồ phát ra âm thanh như đòi mạng.
“Chúng ta nên đi thôi.”
Cố Cảnh Liên nói: “Đi ngay lúc này.”
Sở Hà gật đầu.
Cố Cảnh Liên gấp gáp hỏi: “Em có tự đi được không?”
“Được. Không có vấn đề gì.”
Ngủ cũng được vài giờ, cơn đau từ vết thương cũng đã giảm đi rất nhiều.
Cô đi đến, nhặt ba-lô chiến đấu lên. Cố Cảnh Liên cũng đến chỗ Lâm Hi, gọi cậu dậy và đưa cho một khẩu S***g.
Khi rời khỏi nơi này, có thể gặp phiến quân phục kích bất kỳ lúc nào. Anh không thể đảm bảo tính mạng cho cậu, chỉ có thể hứa rằng sẽ bảo vệ cậu hết sức.
Dù là một cậu nhóc, nhưng theo tình hình hiện tại, cậu cũng cần phải mang theo VK phòng thân.
Lâm Hi nói: “Không sao đâu, cháu sẽ dùng S***g.”
Từ nhỏ cậu đã sinh trưởng trong một môi trường như thế. Ngay từ bé, cậu đã biết sử dụng S***g ống, biết được những cách tự vệ cơ bản.
Cố Cảnh Liên cho cậu vài băng đạn, Lâm Hi liền đeo lên người. Ba người họ rời khỏi cửa hang, vừa đi ra ngoài động, âm thanh ồn ào kia lập tức càng rõ ràng.
Trước mắt họ là một trận mưa bom bão đạn.
Cố Cảnh Liên bảo vệ Lâm Hi, Sở Hà bám sát sau lưng anh. Anh tiến về phía trước mở đường, cô quay lưng về phía anh quan sát tình hình phía sau, tạo thành thế yểm trợ. Ba người hộc tốc chạy trong mưa bom bão đạn.
m thanh náo động kèm với tiếng S***g AK bắn phá, khiến màng nhĩ rung lên trong nốt thăng thảm thiết.
Cố Cảnh Liên đưa chiếc mũ sắt duy nhất cho Lâm Hi. Trên vai anh mang ba băng đạn nặng trịch, lưng mang ba khẩu S***g, hai tay giơ khẩu Gatlin về phía trước một cách thận trọng để mở đường, bước thật chậm lên trước.
Anh quay đầu phán đoán khoảng cách, hạ lệnh: “Bắn.”
Sở Hà bọc hậu, nghe thế liền giơ lên khẩu S***g bán tự động, nhắm và P0'p cò “Pằng pằng”, bắn một tên lính đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc