Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1776

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lâm Hi ôm chặt thân thể nhưng không hề mở miệng cầu xin tha thứ.
Cậu quỵ xuống đất, ngẩng đầu nhìn những tên tên lính bằng ánh mắt oán hận!
Cậu biết chiếc xe này là của Sở Hà nhưng không hề nói ra.
Người nọ đốt một que diêm, huơ huơ uy hiếp: "Tôi hỏi một lần nữa, chiếc xe này là của ai!"
Tất cả mọi người đều hồi hộp đến nỗi không nói nên lời nhưng có không ít người nhìn về phía Sở Hà, giống như đang ngầm ra hiệu cho những tên lính này điều gì đó!
Dưới tình hình nguy cấp, tất nhiên họ đều muốn giữ mạng mình!
Mạng của những người khác thì không hề quan trọng!
Các tên lính nghi ngờ nhìn Sở Hà.
Cô thấy vậy liền không thể giữ yên lặng nữa, đột nhiên mở miệng: "Đây là xe của tôi! Không liên quan gì đến đứa nhỏ này."
Lâm Hi kinh ngạc nhìn cô, khuôn mặt cực kỳ xúc động.
"Giao chìa khóa xe ra!"
Sở Hà hít một hơi khí lạnh, bình lĩnh lấy chìa khóa trong túi quần đưa cho họ.
Tên tên lính kia thấy vậy hắn lập tức cười lạnh, tiện tay ném que diêm đang cháy lên người Lâm Hi.
Lúc này, người cậu dính đầy xăng nên nếu que diêm kia rơi lên người cậu thì chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ!
Lâm Hi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Sở Hà phản ứng nhanh, cô bắn ra một viên đạn, vọt đến chỗ cậu, cùng lúc đó, chợt cô đứng lên, tên tên lính cảnh giác giơ S***g P0'p cò, viên đạn xé không khí sượt qua eo cô, trúng vào bắp đùi một người đàn ông sau lưng cô, hắn rên rĩ một tiếng sau đó ôm bắp đùi giãy giụa.
...
Không có bị cháy như dự liệu.
Lâm Hi khó tin mở mắt, nhìn thấy Sở Hà nhào lên người cô, que diêm bị cô nắm chặt trong tay gãy thành hai khúc, da bàn tay bị phỏng, đỏ lên một cách đáng sợ!
Sở Hà ôm cậu vào lòng, nói một cách trịnh trọng: "Tôi đã đồng ý là sẽ bảo vệ cậu thì nhất định làm được."
Đôi mắt Lâm Hi sáng lên, nước mắt lập tức chảy ra!
Mấy tên tên lính giơ S***g lên, chỉa vào Sở Hà, cô xoay người, bảo vệ cậu sau lưng, gằn từng chữ: "Trên xe có tiền mặt và thức ăn, tôi giấu cùng nhau, dùng những thứ đó đổi mạng đứa bé này!"
"Đưa chúng tôi đi lấy!"
"Các người thả đứa nhỏ này tôi sẽ nói cho các người biết!"
Mấy tên lính nhìn nhau một cái, sau đó cất S***g vào.
Sở Hà lập tức nói với Lâm Hi: "Mau đi tìm chỗ trốn đi!"
Cậu lắc đầu, kiên định nói: "Tôi muốn ở bên cạnh chị!"
"Ngoan, tôi không sao đâu, cậu tìm chỗ trốn đi, nhé? Bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài!"
Lâm Hi có hơi dao động, cậu cắn răng, lúc này mới đứng dậy, đi mấy bước nhìn thấy mấy tên lính như ngầm cho phép, cậu mới chạy vào kho hàng, trốn vào căn phòng bí mật.
Sở Hà đứng dậy, cô đè chặt vị trí bị thương, theo mấy người lính ra khỏi nhà máy, đi đến chỗ đậu xe.
"Tiền và đồ để ở đâu?"
Sở Hà cố làm ra vẻ đau đớn, khó khăn nói: "Dưới sàn ghế sau có một cái vali."
"Lấy ra đây!"
"Tôi... Tôi bị thương..."
Sở Hà khó khăn nói: "Không có sức..."
"Ngoan ngoãn chút cho tôi!"
Hai tên lính mở cửa xe, chui vào trong lục tìm.
Sở Hà nheo mắt quan sát bốn phía, ở đây có tổng cộng bốn tên, hai tên đã vào xe tìm đưa lưng về phía cô, không nhìn thấy hành động của cô.
Cơ hội hiếm có, chính là lúc này!
Sở Hà đạp hai tên lính vào hẳn trong xe, lập tức khóa cửa lại, động tác cực kỳ linh hoạt, mọi thứ diễn ra chỉ trong vài giây!
Thậm chí hai tên kia còn chưa phản ứng kịp, Sở Hà vọt ra sau lưng họ, co bắt lấy cánh tay một người vặn một cái, đánh vài cùi chỏ hắn, một tiếng "Rắc" vang lên, khớp xương đã gãy.
Cô đạp một cước, hắn văng ra xa mấy mét.
Sở Hà đã đoạt được S***g, cô nả hai phát vào tên đang định P0'p cò, đạn xuyên thủng mi tâm người nọ, hắn nằm xụi lơ trên đất.
Tên lính bị đạp bay đi ngọ ngoạy định đứng dậy, rút dao răm bên hông ra, xông về phía cô.
Sở Hà linh hoạt tránh né, chờ đúng thời cơ, cô tung nấm đấm ngay mũi hắn!
Thứ yếu ớt nhất trên mặt chúng ta chính là mắt và mũi, một đấm này của cô trực tiếp đánh gãy sóng mũi hắn.
Tên lính che cái mũi bị thương, đau khổ rên rĩ.
Còn chưa dứt câu kêu đau, Sở Hà đã vòng ra sau lưng hắn, khóa cổ hắn từ phía sau, cô dồn lực vào tay, cổ họng hắn bị bẻ gãy một cách giòn giã!
Mãi đến lúc ૮ɦếƭ, hai tên lính đáng thương này cũng không ngờ rằng cô gái gầy yếu trước mặt lại có thân thủ lợi hại như vậy!
Họ kiêng dè cô vì trên người cô có VK, sợ cô là người của quân đội hoặc chính phủ. Thế nhưng, không ai ngờ rằng thân thủ của cô có thể so với lính đánh thuê hàng đầu!
Hai tên lính trong xe nhìn một màn này cũng hiểu rõ thân thủ của người phụ nữ trước mặt, họ tuyệt đối không đánh thắng cô, vì vậy, họ điên cuồng bấm còi, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của mấy tên lính đang canh giữ trong nhà máy!
Sở Hà cảnh giác, đột nhiên cô đi đến mũi xe, tay bấu vào viền xe đạp một cước!
Cô đang mang đôi giày chiến đấu, hơn nữa, trên đó còn trang bị dao găm, chỉ một cái đạp, bình xăng lập tức lõm vào, cô lại đá mạnh cái nữa, dao găm chọc thủng một đường, không khí liên tục tràn vào bình xăng, cô xoay người trốn vào một bụi cây.
Binh lính canh giữ trong nhà máy nghe tiếng còi, vội vàng mang VK chạy ra nhưng khi đến cửa lại nhìn thấy bốn phía vắng lặng không một bóng người.
Bọn họ nhìn về phía chiếc xe, cạnh đó có hai thi thể.
Tên thủ lĩnh thấy vậy khuôn mặt lập tức rét lạnh, hắn đi đến nắm cổ áo một người, người này đã tắt thở!
Chuyện gì đã xảy ra?
Người phụ nữ kia đâu?
Bên trong xe, hai tên lính không ngừng đập cửa sổ, tên thủ lĩnh đi đến, cong cánh tay đập vỡ cửa sổ, hai tên kia dùng cả chân và tay định bò ra ngoài.
Nhưng thủ lĩnh lại ra hiệu họ im lặng.
Hắn mơ hồ nghe thấy tiếng tách tách tách, trong bóng đêm tĩnh mịch, âm thanh phát ra vô cùng rõ ràng.
Tên thủ lĩnh nhìn quanh, đột nhiên phát hiện âm thanh này truyền đến từ phần đáy, hắn ngồi xổm người nhìn, không ngờ trên đất đã hình thành một bãi loang lỗ, mùi xăng nồng nặc.
Bình xăng bị thủng, xăng chảy ra đầy đất.
Tên thủ lĩnh sợ hãi mở to hai mắt, nhận ra sự bất ổn, hắn chợt xoay người quát: "Nguy hiểm!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc