Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1775

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hóa ra, sau khi Cụ Phong chiếm đóng Wildt, tất cả mọi người đã cố gắng yểm trợ để cho Cố Cảnh Liên rời đi, nhưng mà thật không may đi đến nửa đường đã bị quân phản loạn mai phục, hai bên phải tách ra làm hai, sau đó thì mất luôn tin tức của Cố Cảnh Liên.
Sở Hà nghe xong lập tức nhíu mày: “Lúc di tản bên Cố Cảnh Liên có bao nhiêu người?”
“Khoảng ba mươi người, trong đó có năm lính đánh thuê, võ công rất giỏi.”
“Nói cách khác có người bảo vệ anh ấy.”
“Đúng.”
“Theo anh thì anh ấy có thể ở đâu?”
Người nọ cảm thấy rất khó đoán: “Cô hỏi như vậy thật sự tôi cũng không thể nói, Jamalpur nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, phạm vi trăm dặm, bây giờ mọi thông tin đều bị cắt đứt, trên tay Cố tổng lại không có điện thoại vệ tinh, chúng tôi cũng không có cách nào liên hệ với anh ấy. Nhưng mà tôi đoán, bọn họ sẽ không đi quá xa. Dù sao hiện tai khu trung lập đã bị rơi vào tay quân phản loạn, bên ngoài quá loạn chắc chắn Cố tổng bọn họ sẽ tìm một nơi ẩn nấp.”
“Hiện tại, ngoại trừ một bộ phận có vũ trang còn những người khác cơ bản không có cách nào tiến vào. Chờ đợi cứu viện, đợi ai cứu viện?”
“Tôi nghe nói, tất cả mọi người ở đại sứ quán đều đã di tản hết rồi, còn một phần người Hoa chưa di tản nhưng không lâu nữa sẽ có hạm đội đến, tôi đoán bọn họ sẽ đi về phía đại sứ quán.”
Sở Hà lập tức ngắt lời hắn ta: “Hiện tại đại sứ quán đã bị phong tỏa rồi, bên ngoài đều là quân phản loạn, nếu muốn đi bộ mà tiến vào đại sứ quán là rất nguy hiểm.”
Người nọ lập tức nghi ngờ đứng lên: “Vậy cô làm thế nào đến đây?”
"Xe."
"Xe?"
Người nọ sợ hãi: “Cô trực tiếp công khai lái xe vào đây? Nhiều trạm kiểm tra như vậy cũng đều bị quân phản loạn chiếm đóng rồi…”
“Tôi không có đi qua trạm kiểm tra, tôi đi đường mòn.”
Sở Hà dừng một chút lại thở dài nói: “Nhưng mà hiện tại xe đã hết xăng rồi, ở đây có xăng không?”
“Có thì có… Bây giờ cô muốn đi tìm Cố tổng sao?”
Người nọ đau đầu nói: “Ban ngày là không được đâu. Buổi tối khu giao chiến đều ngưng chiến, ban ngày bên ngoài rất loạn, rất nguy hiểm. Cô không ngại thì ở đây nghỉ một đêm, đợi trời tối rồi hãy đi cũng không muộn.”
Sở Hà gật đầu: “Tôi biết.”
Cô cúi đầu nói với Dịch Lâm Hi: “Chúng ta ở đây nghỉ một đêm.”
“Dạ.”
Sở Hà cùng Lâm Hi đi lên tầng hai, tìm xung quanh không có giường, chỉ có một cái chiếu họ liền nằm xuống.
Trời lúc này đã có chút lạnh rồi.
Chỉ là nằm trên chiếu không có gì đắp không khỏi có chút lạnh.
Lâm Hi cuộn mình trong góc, lạnh đến phát run.
Bỗng nhiên có một chiếc áo khoác phủ lên người cậu.
Lâm Hi quay đầu lại, thấy Sở Hà đã *** khoác ra và khoác lên người cậu.
Trên người cô chỉ còn một chiếc áo chống đạn, rất phong phanh.
Trái tim Lâm Hi chợt ấm áp, có chút cảm động nhưng vẫn hỏi cô: “Chị không lạnh sao?”
“Không lạnh, quen rồi.”
Hoàn cảnh cực khổ hơn cô cũng đã trải qua rồi, so với hồi trước đi bộ ở rừng nhiệt đới ẩm ướt thì hoàn cảnh như bây giờ thì tính là gì?
Cô nằm xuống, mắt thấy Lâm Hi áp sát lại gần cô hơn một chút, đem áo đắp lên người cô, ôm chặt lấy cô.
“Ngủ đi.” Lâm Hi đỏ mặt nói một câu liền nhắm hai mắt lại.
Sở Hà cũng nhắm mắt, có lẽ do phải di chuyển suốt đêm nên hao tổn sức lực, cô mệt đến mức vừa nhắm mắt là chìm ngay vào giấc ngủ.
Cô ngủ mê man.
Đến khi Lâm Hi gọi cô mới sực tỉnh lại.
Cô vừa mở mắt thì đã được nòng S***g đen ngòm chào đón, mùi thuốc S***g nồng nặc từ khẩu S***g xọc ngay lên mũi.
Như một phản xạ tự nhiên, Sở Hà giơ tay chụp lấy khẩu S***g giắt bên eo nhưng không kịp. Thêm một phi tiêu được kề ngay sát cặp mắt của cô.
Cô nhận ra khẩu S***g này. Khẩu S***g đang hướng thẳng về phía cô là khẩu AK47, trên S***g còn được trang bị phi tiêu ba góc.
Lưỡi dao của phi tiêu ba góc rất sắc bén, ba mặt dao đều có đường rãnh, cho nên nếu bị chém phải, vết thương sẽ sâu hơn các loại phi tiêu thường dẫn đến mất nhiều máu hơn. Ngoài ra, loại VK này sẽ để lại trên người nạn nhân những vết thương có hình vuông rất sâu, rất khó xử lý cũng như cầm máu một cách triệt để.
Điều này có nghĩa là loại vết thương này mà không được chữa trị thật nhanh chóng thì người bị thương sẽ ૮ɦếƭ do mất máu quá nhiều.
Ở hoàn cảnh này, nếu bị phi tiêu ba góc chém phải, chắc chắn sẽ không thể giữ được mạng.
Sở Hà nhìn dọc theo thân S***g thì thấy người cầm S***g là một người da đen mặc trang phục cũ kỹ, đầu quấn khăn trùm màu đỏ.
Cô lập tức nhận ra đây là một nhóm quân phiến loạn.
Phi tiêu ba góc cách mắt cô chưa đầy gang tấc, chỉ cần khẽ động đậy thì nó sẽ cắm sâu vào con ngươi ngay.
Sở Hà rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.Cô nhìn ra xa thì thấy Lâm Hi đang ôm đầu quỳ dưới đất. Xa hơn nữa, ở dưới lầu, rất nhiều người quấn khăn đỏ đang đứng ở giữa sân, trước mặt chúng là từng dãy người dân ôm đầu quỳ rạp dưới đất, tay chân run rẩy.
Sở Hà hiểu được nơi đây đã bị nhóm quân phản động này chiếm rồi.
Cô buông bỏ S***g, giơ tay lên tỏ ý đầu hàng.
Thêm một tên da đen đi đến, hắn đoạt lấy khẩu S***g cô giắt bên eo, sau đó nắm lấy áo cô rồi nắm cô ra giữa sân.
Chỉ trong những phút giây ngắn ngủi mà đầy nguy hiểm thế này mà Sở Hà cũng đã đoán ra được tình hình hiện tại.
Con đường hôm qua mà xe cô đi ngang qua toàn là bùn sìn lầy lội.
Trên đường đi, xe đã lưu lại khá nhiều dấu vết bánh xe, ắt hẳn chính những vết xe này đã khiến cho bọn phản động chú ý và theo dõi, hậu quả là khiến cho nơi này bị lộ.
Sở Hà bị bọn phản động lôi xuống lầu. Trong lúc bị lôi đi, cô để ý thấy ánh mắt của những người ẩn náu nơi đây đều nhìn cô một cách căm phẫn.
Cô vừa đến thì đã lôi theo bọn phản động đến cùng!
Bọn họ vốn có cơ hội ẩn náu để chờ quân cứu viện, vậy mà giờ đây cô đã làm hỏng mọi thứ, liên lụy tất cả mọi người!
Sở Hà bị lôi ra giữa sân chất vấn: “Xe là của ai?”
Cô không phản ứng.
Xe đã bị khóa, đám lính phản động liền phá cửa kính xe và tìm ra túi đồ tác chiến của Sở Hà. Sau khi kiểm tra chúng phát hiện ra rất nhiều VK và cả giấy thông hành, cho nên bọn chúng lập tức nghi ngờ chủ nhân của chiếc xe này là gián điệp của chính phủ trà trộn vào để thăm dò tin tức.
Sở Hà vẫn giữ im lặng.
Cô không thể thừa nhận.
Trên xe có rất nhiều tiền và thức ăn, quan trọng nhất là nước sạch. Nếu cô thừa nhận đó là xe của mình, bọn chúng nhất định sẽ ςướק chìa khóa xe từ tay cô để tịch thu toàn bộ lương thực trong xe.
Thấy ai cũng im lặng không dám nói gì, bọn quân phản động liền nhìn một lượt tất cả rồi lôi Lâm Hi ra.
Cậu là người nhỏ tuổi nhất ở đây.
Tên lính đó chộp lấy thùng dầu bên cạnh, mở nắp rồi đổ ào lên người Lâm Hi.
Khắp người cậu giờ được phủ một lớp dầu vừa lạnh vừa dính nhớp!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc