Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1770

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Bác Phúc còn muốn nói gì đó, Sở Hà liền xoay người, tóm lấy cổ áo của ông, nói rành rọt từng chữ một: “Bác Phúc, tôi nói cho ông nghe, tuy rằng luận về thân thủ, tôi cõ lẽ không phải là đối thủ của Cố Cảnh Liên. Nhưng về kinh nghiệm, tôi từng một thân một mình vượt qua chiến trường, đưa con tin bình an ra khỏi vùng trung tâm chiến sự! Khi tôi còn chấp hành nhiệm vụ, có lần bị quân địch truy đuổi, thân thể bị thương nặng, nhưng vẫn kiên quyết vượt qua rừng mưa nhiệt đới… Trước khi gia nhập Interpol, tôi từng gia nhập lực lượng gìn giữ hòa bình. Địa hình Bắc Phi tôi nắm rất rõ, kinh nghiệm đó hơn hẳn Cố gia rồi!”
Bác Phúc bị cơn giận của cô làm cho hoảng sợ đến không thốt nên lời.
Sở Hà nhìn ông chằm chằm, bỗng cười một tiếng lạnh lùng: “Sao, ông nghĩ tôi muốn mạo hiểm thế này sao? Cố Cảnh Liên có ૮ɦếƭ ở Bắc Phi tôi cũng không quan tâm! Nhưng anh ta là cha của Tiểu Bảo, không có tin gì của anh ta, tôi không thể khoanh tay làm ngơ được!
“Cô làm sao tìm được ông chủ?”
Bác Phúc nói: “Bắc Phi lớn như thế, khắp nơi đều nổ ra chiến sự, cô làm sao tìm được ông chủ? Rồi làm sao đưa ông chủ trở về?”
“Bắc Phi rất rộng lớn, nhưng ông nói Cố Cảnh Liên ở khu vực trung lập, phạm vi ít ra cũng được thu hẹp rồi. Nếu chiến tranh bùng nổ, thì ngoại trừ các chỗ ẩn náu, đại sứ quán, văn phòng Thủ tướng, còn lại đều có thể lần ra vị trí của anh ta.”
Bác Phúc nghe như vịt nghe sấm, nhưng thấy cô khẳng định chắc nịch như thế, nên nghĩ rằng cô hẳn có thể đưa Cố Cảnh Liên trở về bình an vô sự. Bởi thế, ông lưỡng lự gật đầu.
“Nếu không có mười phần chắc chắn, thì ngàn vạn lần đừng khinh suất mà mạo hiểm như thế! Đáng tiếc… Tôi tuổi già sức yếu, không giúp đỡ được gì!”
Sở Hà nhoẻn miệng cười, thoảng như gió, nhẹ như mây: “Ông ở lại đây chăm sóc thật tốt cho Tiểu Bảo là được rồi!”
“Được, tôi nhất định chăm sóc cho Tiểu Bảo thật tốt!”
“Ông nói, Tập đoàn Cụ Phong lấy Tiểu Bảo và tôi ra uy hiếp Cố Cảnh Liên ký thỏa hiệp.”
Ngồi khuỵu xuống, Sở Hà nói: “Để đảm bảo an toàn cho Tiểu Bảo, trong khoảng thời gian này, đừng đi đến trường, xin cho nó nghỉ học đi.”
“Được… ”

Bác Phúc giúp cô mang hành lý, đi đến cửa phòng Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo ở trong phòng, Sở Hà lẳng lặng đi đến cạnh giường, nhẹ cúi người xuống, ngắm nhìn cậu con trai ngủ say, mày nhíu lại, tưởng chừng như không muốn cô đi!
Sở Hà khẽ vuốt trán cậu, hôn vào giữa hai hàng mi: “Tiểu Bảo, ngủ ngon nhé!”
Cô chỉ mong là lời chúc ngủ ngon tiếp theo sẽ được nói với Cố Cảnh Liên!
Cô thầm tự hứa với lòng rằng vì Tiểu Bảo, cô sẽ đưa Cố Cảnh Liên về.

Chiếc tàu chở hàng ban đầu định xuất phát lúc ba giờ sáng, nhưng lại khởi hành sớm một tiếng.
Sở Hà đã đến từ sớm, lưng vác một chiếc ba-lô quân đội cực to, bước lên chuyến tàu đi Bắc Phi.
Chiếc tàu chở hàng này cần khoảng bốn ngày bốn đêm để đến được Bắc Phi, gần như là phương tiện vận chuyển nhanh nhất rồi.
Giao thông bị gián đoạn. Nghe nói, trong chiến tranh, mọi đường ray đều bị quân kháng chiến oanh tạc. Sân bay, vận chuyển hàng hóa, ngoại trừ đường biển, thì tất cả các tuyến giao thông đều bị rơi vào trạng thái tê liệt.
Dù là bốn ngày bốn đêm, thì đây cũng là tốc độ khả quan nhất rồi.
Nếu chậm trễ, có thể tận một tuần cũng chưa đến được khu vực trung lập ở Bắc Phi.
Khi cập cảng, cô còn phải nhanh chóng vượt qua khu vực chiến sự để đến khu vực trung lập.
Tuy nhiên, Sở Hà vẫn chắc chắn là vì cô đã quen thuộc với địa hình Bắc Phi. Dù cho cả khu bị nổ tung thành tro bụi, cô cũng có thể dựa vào trí nhớ để mang máng hình dung ra.
Tuy nhiên, Sở Hà vẫn chắc chắn là vì cô đã quen thuộc với địa hình Bắc Phi. Dù cho cả khu bị nổ tung thành tro bụi, cô cũng có thể dựa vào trí nhớ để mang máng hình dung ra.
Ngày trước, khi cô còn trong lực lượng gìn giữ hòa bình, cũng đã từng vào chiến trường, phụ trách tuần tra khu vực trung lập và hòa bình.
Khi đó, chiến tranh đã bùng phát.
Chớp mắt, năm tháng trôi qua, nhưng chiến tranh vẫn vậy, không có dấu hiệu dừng lại. Dù ba năm trước đã ký hiệp định đình chiến, nhưng chỉ ngưng chiến được một năm, cuộc chiến trong nước lại bắt đầu.
Hiện nay, nó đã lớn mạnh trên quy mô toàn cầu.
Cô không khỏi hoài nghi về việc Tập đoàn Cụ Phong có nhúng tay vào việc kích động cuộc chiến.

Tập đoàn Cụ Phong có năng lực kiểm soát cục diện.
Dù ban đầu đình chiến là vì có thế lực phương Tây ra mặt, nhưng quân chống chính phủ không bao giờ từ bỏ ý định phát động chiến tranh với chính quyền. Tuy vậy, các nước đều đã kiểm soát S***g đạn, giải quyết được cái gốc, nên đã ngăn chặn chiến tranh mở rộng.
Cụ Phong lại âm thầm thông qua đường tiêu thụ VK bí mật, bán S***g đạn với giá rẻ, tiếp tục phát động chiến tranh.
Vì nhiều quốc gia ban lệnh phong tỏa VK, ký kết các lệnh cấm nhằm chống chiến tranh, không bán VK cho Bắc Phi một cách hợp pháp.
Cụ Phong bán cho quân chính phủ VK sát thương với số lượng cực lớn, đồng thời, cũng bán một số loại VK cho lực lượng chống chính phủ với giá rẻ. Thế nên, hai bên lại bắt đầu đánh nhau tiếp.
Tập đoàn Cụ Phong là cái tên đầu tiên trong sổ đen của Interpol. Cung Thiếu Ảnh, Cung Kiệt, vẫn là những cái tên đứng đầu sổ đen.
Nhưng với tầm ảnh hưởng và địa vị được củng cố của Cụ Phong, Interpol ngay cả khả năng can thiệp vào cũng không có.
Cụ Phong quá mạnh, nên vẫn luôn bị các quốc gia xem như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nhưng không ai có thể hạ bệ.

Chiếc tàu chở hàng đang đi trên biển.
Sở Hà vẫn ở trong khoang. Ngoài cửa sổ, những tốp người da đen qua lại không ngừng. Đây đều là quân chính phủ, phụ trách vận chuyển VK.
Vì một số khu vực tại Bắc Phi từng là thuộc địa, nên ngôn ngữ chính thức đều là tiếng Anh.
Tiếng Anh của Sở Hà thuộc hàng xuất sắc, nhưng hiện giờ là thời gian nhạy cảm, không nên ung dung đi tới đi lui quanh khoang thuyền, nhằm tránh phiền toái.
Cuộc hành trình trên biển trôi qua thật chậm chạp, mỗi một ngày đều như Tra t**.
Sau khoảng thời gian thích ứng ngắn ngủi, Sở Hà đã vượt qua được những khó khăn.
Ban đầu mới lên thuyền, cô còn chưa quen lắm, hơn nữa thức ăn trên tàu một lời khó nói hết, không phải khoai tây thì là bánh mì, khó ăn cực kỳ.
Nhưng dù khó ăn cũng phải nuốt vào bụng.
Năm ngày sau, con tàu cuối cùng cũng đến cảng an toàn.
Cảng nằm trong khu vực hòa bình. Vừa đặt chân xuống mặt đất, cô liền nghe nói rằng một phần khu vực trung lập đã rơi vào tay giặc, người ૮ɦếƭ và bị thương vô số. Nhiều nơi đã bị quân vũ trang chống chính phủ chiếm đóng. Thế nên, hầu hết quân chính phủ đều rút lui khỏi khu vực trung lập. Còn ở nơi khác, lành ít dữ nhiều, tuyệt đại đa số hẳn đã bị bắt giữ rồi.
Chiến tranh đặc biệt tàn khốc.
Trong chiến tranh, một sinh mạng quý giá và giá trị một viên đạn không khác gì nhau.
Trong chiến tranh, nhân tính bị mất đi hoàn toàn. Người lính, dân thường, thậm chí là một đứa trẻ không hiểu thế sự đều không ngoại lệ, khó mà may mắn sống sót.
Cô đờ đẫn nhìn một đứa bé bị xe tăng cán qua, máu thịt nhầy nhụa.
Cô tận mắt nhìn thấy một binh sĩ cầm S***g AK, bắn liên tiếp vào người dân tay trói gà không chặt, ruột tung xổ ra khỏi bụng.
Cô lại nhìn sang con đường chính, trên cánh đồng hoang vu, đủ loại thi thể nằm rạp trên mặt đất, hỗn độn như kiến cỏ.
Vì thế, cô chán ghét chiến tranh!
Căm thù đến tận xương tủy!
Chính vì hoàn cảnh hiểm ác như thế, cô càng lo cho Cố Cảnh Liên, không biết anh có gặp nguy hiểm hay không…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc