Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1769

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nhà họ Cố.
Sở Hà nằm trên giường, hai tay gối đầu, nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, suy nghĩ lo lắng.
Không biết vì sao, mí mắt cô bỗng giật giật.
Sau khi Cố Cảnh Liên rời đi, không hiểu sao cô lại mất ngủ hai đêm liền, thường trằn trọc mãi đến tận sáng, khó khăn lắm mới ngủ được.
Hôm sau tỉnh lại, dậy sớm đi làm, về nhà mệt đến đuối sức. Buổi tối thì lại vô cớ mất ngủ!
Hai ngày nay đều y như thế, khiến cơ thể cô suy nhược, kiệt quệ.
Không biết vì sao, trong lòng cô có một dự cảm mơ hồ.
Cố Cảnh Liên đi Bắc Phi. Ngày hôm sau, báo chí đồng loạt đưa tin chiến tranh Bắc Phi đang ngày càng mở rộng, lực lượng gìn giữ hòa bình có ý định can thiệp.
Sau khi chiến sự nổ ra, Bắc Phi bị phân tách thành ba khu vực.
Một là khu vực giao chiến, hai là khu vực trung lập, vùng còn lại là khu vực hòa bình.
Nhưng chiến sự đã lan đến khu vực trung lập, các nhà máy lớn của Cố gia đều nằm trong khu trung lập. Nếu chiến tranh tràn đến, sợ là sẽ ảnh hưởng đến sản nghiệp của Cố gia.
Nghe nói, một số sân bay tốt của Bắc Phi đều bị pháo kích cho tan hoang. Mọi đường bay đều bị cấm tạm thời, giao thông quốc tế bị tê liệt!
Nghĩa là rất nhiều người không thể rời Bắc Phi bằng máy bay. Nếu không thể rời đi đúng lúc, có thể họ sẽ bị biến thành vật tế cho chiến tranh.
Cuộc chiến này khiến rất nhiều dân thường thương vong. Các quốc gia đã bắt đầu sơ tán khẩn cấp kiều dân.
Rất nhiều công nhân viên của các quốc gia phát triển đều đã sớm rời đi.
Phía Trung Quốc cũng đã bắt đầu cuộc sơ tán kiều dân quy mô lớn. Có rất nhiều nhà xưởng của Hoa kiều tại Bắc Phi hiện giờ đã bỏ trống, không còn ai. Hoa kiều đều tụ tập ở Đại Sứ Quán nước mình, sẵn sàng chờ lệnh di tản.
Đội tàu phụ trách sơ tán Hoa kiều đã băng băng tiến về các cảng lớn ở Bắc Phi, dự tính hoàn thành chiến dịch sơ tán ở cả ba khu vực.
Vậy còn… Cố Cảnh Liên?
Nếu anh tiếp tục ở lại Bắc Phi, sợ là lành ít dữ nhiều.
Dẫu vậy, cô cũng phải thừa nhận, anh là một người đàn ông rất dũng mãnh, dù có là lính đánh thuê lợi hại, căn bản, cũng không phải đối thủ của anh.
Nhưng thời đại ngày nay là súng đạn, chỉ dựa vào gân cốt khỏe mạnh thì cũng khó chống chịu lại được đại pháo và đạn dược.
Sở Hà hỏi bác Phúc xem liệu có tin gì về Cố Cảnh Liên không. Nhưng bác Phúc đáp rằng thông tin liên lạc bị gián đoạn, không thể liên hệ với người phụ trách nhà máy.
Vẫn không có tin gì…
Thế này nghĩa là, Cố Cảnh Liên sống ૮ɦếƭ ra sao vẫn còn mờ mịt lắm.
Trong lòng Sở Hà không vui.
Cô không biết vì sao, rõ ràng căm ghét tên đó như thế, nhưng hiện giờ, lại vì anh ta mà lo lắng!
Sở Hà trở mình, lấy gối ôm vào lòng, nhắm mắt lại, ép mình không được suy nghĩ lung tung.
Bỗng, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Bác Phúc thần sắc kích động chạy vào, hoảng hốt nói: “Sở Hà! Xảy ra chuyện rồi!”
Sở Hà liền bật dậy, kinh ngạc nhìn ông, nhìn ánh mắt hoảng loạn của bác Phúc, nỗi bất an trong lòng cô hóa thành nỗi sợ lớn nhất!

“Cái gì!?”
“Tôi nhận được tin là, nhà máy của Cố gia ở Bắc Phi đã bị Cụ Phong một tay khống chế, tất cả công nhân trong nhà máy đều bị đuổi đi! Còn nữa… đội lính đánh thuê bên cạnh ông chủ, đều… biến mất!
“Biến mất!?”
“Phải… ”
Bác Phúc gật đầu, giọng run rẩy: “Nghe nói, ông chủ đi ký một thỏa thuận, cuối buổi đàm phán, mấy chục lính đánh thuê mang theo đều bị bắn ૮ɦếƭ tại chỗ… ”
Sở Hà trợn mắt há mồm kinh hoàng.
“Làm sao đây? Sở Hà? Tín hiệu đã gián đoạn, đến giờ, vị trí và tọa độ của ông chủ cũng không nắm rõ được nữa… ”
“Anh ta vì sao phải ký thỏa thuận kia?”
Sở Hà có chút khó hiểu: “Cố Cảnh Liên có nói với tôi chuyện này, anh ta nói, dù có thế nào cũng sẽ không dâng sản nghiệp cho Cụ Phong, sao lại ký thỏa thuận chứ?”
Cơ mặt bác Phúc co giật, run rẩy, siết tay lại, lắp bắp nói: “… Tên thủ hạ truyền tin nói rằng, phía bọn Cụ Phong lấy Tiểu Bảo và cô ra uy Hi*p, nếu không ký thỏa thuận, sợ là sẽ gây bất lợi cho hai mẹ con cô. Ông chủ… ông chủ muốn bảo vệ cho hai người, nên… ”
Sở Hà nghe thế, mặt ngẩn ra, nhếch môi, có chút không tin: “Không thể nào?! Cố Cảnh Liên như thế… Anh ta là người cuồng vọng, sao có thể vì tôi và Tiểu Bảo mà bỏ sản nghiệp lớn như vậy được?”
Bác Phúc thở dài nói: “Sở Hà, có lẽ cô chưa phát hiện gì, nhưng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê! Trong mắt ông chủ, cô không giống những người khác! Có lẽ, cô cho rằng ông chủ tính cách ngạo mạn, cuồng vọng không ai bì nổi, nhưng mà, theo tôi thấy, từ khi Tiểu Bảo đến Cố gia, ông chủ thật sự đã thay đổi rất nhiều!”
Sở Hà trong lúc nhất thời không biết nói gì.
“Mặc dù ông chủ không giống những người cha khác, không dịu dàng, không kiên nhẫn nhiều, nhưng… hễ Tiểu Bảo gặp nguy hiểm, thì ông chủ đều quan tâm đến! Ông chủ không giỏi ăn nói, nhưng không có nghĩa ông chủ… không phải là người cha tốt!”
“… ”
Bác Phúc lại nói tiếp: “Ông chủ rất quan tâm đến Tiểu Bảo! Bởi thế, lúc trước mới ép cô ký thỏa thuận kia, dọa cô bỏ quyền nuôi Tiểu Bảo! Nhưng cô kiên quyết không ký, ông chủ đành ép cô phải vâng lời. Nhưng xét đến mối quan tâm của ông chủ với Tiểu Bảo cùng cảm tình với cô, ông chủ ngầm đồng ý cho cô ở lại Cố gia, thậm chí, đăng ký kết hôn với cô! Có lẽ, cô cảm thấy rất khó tin, một người đàn ông như ông chủ, làm sao mà động lòng với nữ nhân được! Theo tôi thấy, ông chủ đối với cô rất khác! Có lẽ đối với ông chủ, cô rất đặc biệt! Với tính tình như vậy, ông chủ không giống như những người khác, sẽ không yêu đến ૮ɦếƭ đi sống lại! Nhưng một người như ông chủ sẽ tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào động đến người nhà của mình… ”
Môi Sở Hà chợt run run!
Cô bỗng đứng dậy, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Bác Phúc, sân bay Bắc Phi đều bị phá hủy hết rồi à?”
“Cô muốn đi Bắc Phi tìm ông chủ à?”
“Trả lời câu hỏi của tôi trước đã!”
Bác Phúc ngẩn người, lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy… ”
“Vậy có cách nào đến Bắc Phi không?”
“Có thể đi bằng tàu chở hàng… ”
Bác Phúc nói tiếp: “Cố gia có một đơn hàng νũ кнí được nhanh chóng chuyển đến Bắc Phi, nhưng là đi một chiều… không có chuyến về.”
“Một chiều?”
“Phải, hiện tại ra vào Bắc Phi rất khó khăn, tình hình khẩn trương. Chuyến tàu chở hàng này là của quân chính phủ ở Bắc Phi phái đi, nên chỉ là tuyến một chiều.”
“Khi nào khởi hành?”
Cuối cùng, bác Phúc hết kiên nhẫn: “Sở Hà, cô không được mạo hiểm!”
“Đêm nay hay đêm mai?”
“Đêm… đêm nay… ”
Sở Hà nhướn mày tỏ ý đã hiểu, hài lòng nói: “Giúp tôi chuẩn bị hành lý, đêm nay tôi khởi hành.”
Bác Phúc sợ tái mặt: “Cô điên rồi sao? Giờ cô mà đi Bắc Phi là rất mạo hiểm đó!”
Sở Hà nói thẳng, không chút chần chừ: “Tôi muốn đưa anh ta về!”
“Không được! Rất mạo hiểm! Sở Hà, cô đừng hành động thiếu suy nghĩ!”
Sở Hà bình tĩnh nói: “Tôi rất bình tĩnh đây, tôi biết mình nên làm gì, không nên làm gì. Cho nên, ông chỉ cần giúp tôi chuẩn bị hành lý cho tốt, đừng hỏi thêm gì nữa.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc