Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1768

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lisa đứng sau Cung Phạm, mỗi chữ cậu thốt ra đều không giống lời một người có máu thịt nói.
Thậm chí ngay cả cô, một cỗ máy giết người không có cảm xúc, khi nghe xong những lời này cũng cảm thấy ớn lạnh!
Một Hữu Hữu sáng ngời như ánh mặt trời trước đây dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi cái thân thể này.
Bây giờ, đứa trẻ chín tuổi trước mặt lại như trưởng thành quá độ, lại như một ác ma vừa bệnh hoạn vừa cố chấp!
Cậu dùng ánh mắt thưởng thức ngắm nhìn những “bại tướng” đang quỳ dưới chân mình.
Từ sau khi biến thành Cung Phạm, thủ đoạn của cậu trở nên càng lúc càng máu lạnh, không có chút tình cảm nào trong đó.
Cũng không biết vì sao, cô trước đây thường chê Hữu Hữu quá mềm lòng, luôn trưng ra cái vẻ lãng mạn thiên chân, đơn thuần vô hại, cậu khiến cho cô cảm thấy bản thân mình là một ác ma giết người không chớp mắt.
Nhưng hiện giờ, đối diện với Cung Phạm như thế này, cô đột nhiên hoài niệm nụ cười rạng rỡ kia, mỗi lần nhớ đến là sẽ cảm thấy ấm áp!
Trở về hiện thực, cô lại hiểu rõ, Hữu Hữu khi đó sẽ không bao giờ quay về nữa.
Gương mặt Lisa hiện lên nỗi đau mất mát.

Cố Cảnh Liên ký tên hoàn thành thỏa thuận. Khi anh điểm dấu tay xong, cũng có nghĩa là trong cuộc chiến không có súng đạn này, anh đã thất bại.
Đã bại dưới tay đứa trẻ này.
Không cam tâm, thật không cam tâm!
Anh thua rồi, thua một cách thảm hại!
Từ khi trở thành chủ nhân của Cố gia đến nay, đã rất lâu rồi anh chưa nếm phải mùi vị thiệt thòi như thế này.
Trước nay đều là người đàn ông kiên định độc đoán, không biết vì tình cảm nào xúi giục mà anh lại ma xui quỷ khiến ký tên vào cái thỏa thuận này.
Vốn dĩ anh có thể gạch bỏ chữ ký này.
Nhưng Cung Phạm lại lấy Cố Thừa Trạch và Sở Hà ra để uy hiếp anh…
Anh không làm được.
Có lẽ như anh nói, trong tim mình không biết từ bao giờ đã có một sự quan tâm, mà sự quan tâm này đồng thời đã trở thành sự uy hiếp chí mạng đối với bản thân anh!
Cố Cảnh Liên ký tên xong liền có người lấy bản thỏa thuận đi, đưa cho Cung Phạm.
Ngoài cửa sổ, gió đột nhiên thổi mạnh, trong chốc lát đã thổi bay mũ áo đang trùm trên đầu cậu.
Mũ áo rớt xuống vai, làm xuất hiện một dung nhan anh tuấn của một cậu thiếu niên.
Trên gương mặt trắng nõn là đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm, như được phủ một tầng băng tuyết vậy.
Cố Cảnh Liên trong thấy gương mặt đó, trong phút chốc đã kinh ngạc vô cùng!
Gương mặt này, vô cùng quen thuộc!
… Vân Thiên Hữu!
Anh vẫn nhớ rõ, khi tập đoàn Thánh Ngự mở cuộc họp thông báo, khi đó Mộ Nhã Triết bằng thân phận chủ tịch của tập đoàn Thánh Ngự đã tập họp cuộc họp báo chí, tuyên bố thân phận của Vân Thiên Hữu.
Cố Cảnh Liên trùng hợp đã xem qua tin tức này.
Trên màn hình, Vân Thiên Hữu nở nụ cười hiền lành, đứng bên cạnh Mộ Nhã Triết, như một quý ông nho nhã lễ độ.
Gộp với hình ảnh này, hai gương mặt đó thật là quá khớp với nhau!
Vân Thiên Hữu!
Sao lại thế này?

Cung Phạm nhướng mày, ánh mắt thể hiện chút bực dọc.
“Thật phiền phức.”
Lính đánh thuê phía sau lập tức xông lên, giương súng, có điều chỉ trong chốc lát khói bụi mịt mù, một hàng lính đánh thuê ở phía sau Cố Cảnh Liên đều bị súng bắn ngã xuống trong những vũng máu, mất đi nhịp tim!
Cung Thiếu Ảnh từng hạ lệnh, bất kể là ai nhìn thấy dung mạo của Cung Phạm đều phải chết.
Một tên lính đánh thuê trong số đó đi đến trước mặt Cố Cảnh Liên, hắn giơ tay, khẩu Desert Eagle trong tay nhắm ngay vào thái dương của Cố Cảnh Liên. Hắn quay đầu nhìn Cung Phạm, một khi cậu ra lệnh, hắn sẽ lập tức bóp cò!
Nhìn thấy nhóm lính đánh thuê của mình thương vong quá nửa, một mạng cũng chẳng còn, Cố Cảnh Liên lộ vẻ sợ hãi, ánh mắt vừa tức giận vừa khiếp sợ!
Một tên lính đánh thuê trong số đó đi đến trước mặt Cố Cảnh Liên, hắn giơ tay, khẩu Desert Eagle trong tay nhắm ngay vào thái dương của Cố Cảnh Liên. Hắn quay đầu nhìn Cung Phạm, một khi cậu ra lệnh, hắn sẽ lập tức bóp cò!
“Thưa ngài, người này xử lý thế nào?”
Cung Phạm lạnh lùng nhíu mày, mặt không biến sắc nói: “Ta nói rồi, để hắn rời khỏi đây bình yên vô sự.”
Tên lính đánh thuê nghe vậy, lập tức rút lại khẩu Desert Eagle, lui về phía sau Cung Phạm.
Cung Phạm nói: “Đi thôi.”
Cố Cảnh Liên hoàn toàn bất ngờ.
Cậu ta cho anh đi sao?
Cố Cảnh Liên nói với ánh mắt khinh thường: “Đừng chơi chiêu này. Không phải là khi tôi quay lưng, sẽ có người nhắm bắn vào tôi đấy chứ?”
Cung Phạm lãnh đạm nói: “Sẽ không có ai nổ súng.”
Cố Cảnh Liên: “…”
“Ta nói được làm được, đây cũng là một trong những nguyên tắc của nhà tư bản.”
Cố Cảnh Liên nhíu mày rồi đứng dậy, nói nhấn mạnh từng chữ: “Cậu nói đó.”
Nói xong, anh liền quay người đi ra cửa.
Một tên trong đám lính đánh thuê phía sau nhìn thấy Cung Phạm thật sự để Cố Cảnh Liên đi, nghiến răng, tay mò về thắt lưng nắm chặt lấy khẩu súng rồi đột ngột lên đạn!
Họng súng lạnh lẽo nhắm ngay vào lưng của Cố Cảnh Liên, ngón tay để lên cò súng, sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào!
Một tiếng “đoàng” vang lên.
Tiếng súng nổ ở phía sau.
Cố Cảnh Liên đứng lại, quay người thì thấy tên lính đánh thuê vừa định bắn lén anh đã ngã xuống mặt đấy, ôm lấy cổ tay mình. Hắn trừng mắt hết sức kinh ngạc nhìn về hướng Cung Phạm!
“Cậu chủ, nếu như thả hổ về rừng, sau này sẽ thành uy hiếp lớn!”
Cung Phạm ngã người ra ghế, đầu ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, sắc mặt rõ ràng cảm thấy mất kiên nhẫn.
“Ta làm gì cũng không cần người dạy.”
“Hắn ta là Cố Cảnh Liên đấy, là Cố gia lừng lẫy một phương… nếu như… để cho hắn rời khỏi Bắc Phi… hậu quả khôn lường!”
"Câm miệng."
Cung Phạm lạnh lùng nói: “Còn nói nữa thì ngươi sẽ chết đấy.”
Tên lính đánh thuê hốt hoảng câm miệng, không dám nói nhiều nữa.
Cố Cảnh Liên không quay đầu lại mà tiếp tục đi.
Cung Phạm chậm rãi đứng dậy, trùm mũ áo lên rồi đi về hướng cửa.
Lisa lập tức đi theo.
Hai người yên lặng ngồi trên xe.
Lisa đưa mắt nhìn gương mặt nghiêng của Cung Phạm. Cô nắm chặt tay, nghĩ đến mọi chuyện khi nãy trên bàn đàm phán, ngôn từ và hành vi lạnh lùng đó, nhất thời có chút do dự.
Cô đột nhiên thử thăm dò bằng cách nói lên cái tên: “… Vân Thi Thi.”
Cung Phạm mặt không biến sắc, quay sang nhìn cô rồi nhíu mày, cậu cảm thấy lạ lẫm và không hiểu đối với cái tên này.
“Cái gì?”
“Cậu chủ, ngài còn nhớ cái tên này không?”
Vân Thi Thi…
Cung Phạm nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi lạnh lùng hỏi lại: “Ta nên nhớ cái tên này sao?”
Lisa giật thót tim, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Cung Phạm lại nói: “Cô ta là ai?”
“Cô ta là…”
Lisa do dự, thấy Cung Phạm thật sự quên đi tất cả mọi ký ức với Vân Thi Thi, không biết vì sao lại cảm thấy đau đớn.
Cung Phạm lạnh lùng nói: “Nếu là người không có ý nghĩa thì đương nhiên ta sẽ không có ấn tượng.”
Dứt lời, ánh mắt cậu lại nhìn ra cửa sổ.
Lisa nhìn gương mặt nghiêng lạnh lùng của cậu, nhíu mày, nắm chặt lấy bàn tay, đột nhiên đã hạ quyết tâm…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc