Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1766

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Hả? Vậy, nếu như tôi không ký thì sao?” Cố Cảnh Liên đột nhiên đẩy tập hồ sơ đó đi, biểu cảm cũng trở nên lạnh lùng.
Cậu thiếu niên hơi ngước mặt, mũ áo choàng sụp xuống, gương mặt vẫn bao phủ bởi bóng tối, căn bản không nhìn thấy rõ.
Tất cả mọi người trong căn phòng đều bị người của tập đoàn Cụ Phong chế ngự, cho dù là như thế, Cố Cảnh Liên cũng vẫn phong thái ung dung tự tại, anh vẫn thoải mái ngồi trước bàn, đối diện với Cung Phạm.
Vô hình chung, khí thế của hai người khi so bì với nhau vẫn là ngang cơ.
Lisa đứng phía sau Cung Phạm nhìn Cố Cảnh Liên, cảm thấy từ trên người người đàn ông này có một loại khí chất y hệt như Cung Phạm.
Lạnh lùng, khắc nhiệt, thậm chí là trong bầu không khí đầy sức ép như thế này vẫn giữ khí thế của mình, không để bị thua thiệt.
Cung Phạm nói: “Anh bắt buộc phải ký.”
“Vì sao?”
Cố Cảnh Liên liếc nhìn tập hồ sơ, khoác tay trước ***: “Những điều khoản trong thỏa thuận này không công bằng, tôi không thể chấp nhận được. Tập đoàn Cụ Phong là nhà tư bản, tôi cũng vậy. Không làm những giao dịch không có lợi. Cậu muốn mảnh đất này, đó là chuyện của cậu. Tôi không cho, đó là thái độ của tôi.”
Cung Phạm cười lạnh, nói chậm rãi: “Điều khoản trên văn kiện này không thể nói là không công bằng đối với anh.”
“Là ý gì?”
Thiếu niên tiếp tục nói: “Có rất nhiều cách xử lý không bình đẳng, cũng như vậy, ta cũng có rất nhiều cách để lấy được mảnh đất đó. Ta cũng có rất nhiều cách để mua…”
Dừng một chút, cậu hơi nghiêng người, ánh mắt sâu hút dưới mũ áo nghi hoặc nhìn anh, cậu nhấn mạnh từng chữ: “Ta cũng có thể san bằng công xưởng của anh thành bình địa chỉ trong một đêm.”
“…”
“Cùng lắm thì cho nó phát nổ thành phế tích, rồi xây dựng lại thôi.”
“… Ha.”
Cố Cảnh Liên nhíu mày, chớp mắt, từ miệng phát ra một tiếng cười khinh miệt: “Cậu uy *** tôi à?”
“Còn phải xem anh cho nó là gì thôi.”
“Dựa vào cậu mà dám uy *** tôi ư?”
Cố Cảnh Liên châm biếm nói: “Thực lực to lớn của tập đoàn Cụ Phong tại sao lại đi chống đối với Cố gia? Bắc Phi có nhiều đất như vậy, tại sao lại chọn trúng vào mảnh đất của tôi?”
“Bớt nói nhảm đi!”
Một người đàn ông bên cạnh Cung Phạm đập bàn thật mạnh, giận dữ chỉ vào mặt Cố Cảnh Liên: “Hôm nay anh muốn hay không muốn đều phải ký vào đây! Nếu không, đừng mong rời khỏi…”
Lời còn chưa dứt, trong mắt Cố Cảnh Liên đã tỏ vẻ không kiên nhẫn, đám lính đánh thuê phía sau lập tức đứng dậy, đồng loạt giương S***g, nhắm ngay ấn đường của hắn rồi nổ S***g!
Chỉ trong vòng một phút, gã đàn ông mới nãy còn hầm hầm khí thế đã ngã vật xuống đất, trở thành một xác ૮ɦếƭ lạnh băng.
Máu tươi chảy đầy ra mặt đất.
Mắt của gã vẫn mở to, cho đến lúc ૮ɦếƭ vẫn là cái thái độ hầm hố đó.
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: “Lúc tôi đang nói chuyện, không ai có tư cách cắt ngang.”
Cung Phạm ngẩng mặt một cách nguy hiểm, nhíu mày.
Đám lính đánh thuê của tập đoàn Cụ Phong lập tức giương S***g, nhắm vào ấn đường của Cố Cảnh Liên.
Đám lính đánh thuê sau lưng Cố Cảnh Liên cũng giương S***g nhắm vào Cung Phạm.
Trong chốc lát, hai bên đã trong tình thế giằng co.
Thế nhưng, Cung Phạm bị mười khẩu S***g nhắm vào mình vẫn ngồi yên trên ghế, gần như không có chút biểu cảm sợ hãi gì trên mặt.
Cố Cảnh Liên cũng lãnh đạm ung dung ngồi trên ghế, ánh mắt vẫn tỏ ra vẻ bất phàm.
Cung Phạm nhìn vào đám lính đánh thuê sau lưng Cố Cảnh Liên, ra hiệu với Lisa đang đứng sau lưng. Lisa nhận được lệnh, đối diện với rất nhiều lính đánh thuê của Cố Cảnh Liên vẫn ngang nhiên bước tới trước mặt tên vừa bắn người của mình khi nãy, một tay P0'p chặt lấy cổ họng hắn.
Tên lính đánh thuê đó không thể không lộ ra nụ cười chăm biếm.
Cô gái đang P0'p họng hắn cũng chỉ là một cô bé tầm mười tuổi, vóc dáng yếu ớt này, nhất là đôi tay đó vừa nhỏ vừa yếu, dựa vào cô ta sao?
Vậy mà dám bẻ cổ hắn?
Đang đùa gì vậy?
Thế nhưng, nụ cười châm biếm còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng hắn, Lisa đã nhanh chóng bẻ gãy cổ của tên lính đánh thuê đó!
“Cạch” một tiếng, rất dứt khoát!
Giây tiếp theo, tên lính đánh thuê thậm chí không kịp phản kháng, cơ thể đã ngã vật ra đất, hắn dựa vào tường co giật một hồi rồi im bặt!
*** không thấy máu, chỉ dựa vào một bàn tay cũng đã có thể lấy đi mạng sống của một gã lính đánh thuê. Cô gái nhỏ bé dưới trướng của Cung Phạm, lại có sức chiến đấu ghê gớm như vậy!
Bỗng chốc, tất cả mọi người đã trở nên cảnh giác hơn. Lisa quay trở lại phía sau lưng Cung Phạm, gương mặt vẫn bình tĩnh như không.
Cô như một cỗ máy ***, chờ lệnh vào mọi lúc.
Chủ nhân duy nhất trong mắt cô chính là người thiếu niên trầm mặc đang ngồi ở kia.
Mắt Cố Cảnh Liên hơi nheo lại, nghe giọng Cung Phạm chậm rãi vang lên: “Cố Cảnh Liên, anh và ta đều là nhà tư bản, đã là nhà tư bản thì sẽ không chịu kinh doanh thua lỗ.”
Ý của câu đó là, anh *** của tôi thì cũng phải lấy mạng người của anh ra để đền!
Cố Cảnh Liên nghe vậy có hơi ái ngại, cười nói: “Còn trẻ như vậy đã có thủ đoạn tàn độc như vậy, thật không đơn giản.”
Cung Phạm lại cười lạnh: “Dám đối đầu với ta, anh cũng không đơn giản.”
Giọng điệu ngênh ngang, không chút nể mặt.
Hai người ngồi đối diện nhau, sức ép kinh người, nhất thời không phân cao thấp.
Cho dù trong phòng không ai có động tĩnh gì, nhưng vẫn như có những nhát đao kiếm chém qua.
Cố Cảnh Liên lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Nếu tôi đã dám tới đây thì đương nhiên cũng đã hiểu rõ. Khách sạn này sớm đã bị người của tập đoàn Cụ Phong bao vây, nếu tôi muốn rời khỏi đây, chỉ e có chút khó khăn.”
Cung Phạm không đáp lại.
Cố Cảnh Liên lại nói: “Tập đoàn Cụ Phong muốn thu mua mảnh đất trong tay tôi, cho dù có phải là để triển khai kế hoạch Thiên Nhãn hay không, mảnh đất này nếu trở thành nơi thử nghiệm, dùng để tạo lập từ trường điện năng dày đặc, đúng thật là lựa chọn số một. Chỉ có điều, thỏa thuận này tôi sẽ không ký. Đương nhiên, tôi cũng không lo lắng cậu sẽ san bằng chỗ của tôi thành bình địa.”
Cung Phạm nhíu mày, không cho là đúng: “Hả? Sao lại như vậy?”
Cố Cảnh Liên cúi người ra phía trước, cười một cách gian xảo, nhấn mạnh từng chữ: “Vì bên dưới mảnh đất này có chôn một mạng lưới dây dẫn. Chỉ cần làm đứt một sợ cũng sẽ nhanh chóng gây ra một vụ nổ lớn. Trong vòng bán kính vài trăm dặm sẽ gây sát thương vô kể.”
Dừng một chút, anh lại nói: “Cậu cứ thử cho nổ đi.”
Gương mặt nãy giờ vẫn lãnh đạm của Cung Phạm rốt cuộc cũng xuất hiện vẻ bất ngờ.
Cậu không ngờ được, Cố Cảnh Liên có chiêu trò này, đã chôn rất nhiều thuốc nổ ở bên dưới.
Hắn sao lại dám.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc