Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1765

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cái tên này dường như là cơ mật tối cao của tập đoàn Cụ Phong, ai cũng không biết rõ, chỉ biết rằng cái tên này tượng trung cho quyền uy cao nhất.
Cung Kiệt là chỉ huy tại thủ đô của tập đoàn Cụ Phong, trước đây, ngoài Cung Thiếu Ảnh ra thì với địa vị của anh, tất cả mọi người đều phải phục tùng mệnh lệnh.
Nhưng với sự xuất hiện của Cung Phạm, quy tắc này đã bị phá vỡ.
Cho dù ngoài mặt Cung Kiệt vẫn là chỉ huy ở thủ đô, nhưng tập đoàn Cụ Phong ngày mai, gió đã đổi hướng, Cung Phạm – cái tên chưa từng nghe qua này – gần như đã trở thành người nắm quyền tối cao.
Cung Kiệt không ngờ đến, đứa trẻ mang tên Cung Phạm này lại chính là Hữu Hữu.

“Chiến tranh, tự cổ chí kim, trước giờ vẫn luôn là đề tài không thể giải quyết.”
Cung Phạm mở hé mắt, với cái giọng lạnh lùng, bỉu môi nói: “Cung Kiệt dám lợi dụng kế hoạch Thiên Nhãn để đạt được hòa bình thế giới, thật là quá ngu xuẩn.”
Lisa nhíu mày, gương mặt tỏ vẻ khó hiểu.
Kế hoạch Thiên Nhãn được thành lập là phát xuất từ ý tưởng táo bạo của Hữu Hữu.
Cái gọi là kế hoạch Thiên Nhãn, chính là thông qua kỹ thuật lượng tử, khóa chặt một vùng trời, từ đó nắm giữ quyền khống chế tuyệt đối, phong tỏa tin tức của thế giới. Đến ngày đó, cho dù muốn khởi phát chiến tranh cũng có thể cưỡng chế ngăn cản được.
Khi kế hoạch này được đề xuất, trên dưới tập đoàn Cụ Phong, ai nấy đều có tâm tư riêng.
Thế giới hòa bình?
Không có chiến tranh?
Dường như gặp phải sự phản đối của tất cả mọi người.
Phải biết rằng tập đoàn Cụ Phong nhờ vào chiến tranh để sinh tồn, nếu thế giới không có chiến tranh thì chẳng phải tập đoàn Cụ Phong sẽ không tồn tại sao.
Một tập đoàn bá chủ tồn tại nhờ buôn bán VK, nếu thế giới không còn chiến tranh, vậy những mối làm ăn về VK không còn nữa, Cụ Phong sẽ tồn tại bằng cách nào?
Nhiều VK như vậy, phải tiêu thụ đi đâu?
Càng không thể tưởng tượng được, Hữu Hữu lại có thái độ rất khẳng định đối với kế hoạch này.
Phong tỏa vùng trời, nắm giữ quyền khống chế tuyệt đối, điều này đồng nghĩa với sự bá chủ vượt mặt tất cả mọi quốc gia.
Cái gọi là vị trí chí tôn.
Từ xưa đến nay, không có một triều đại nào có thể kéo dài qua ngàn năm lịch sử, đó là bởi vì dã tâm của con người trước giờ chưa bao giờ hết.
Đây gần như là bản sinh của một loài sinh vật.
Trong giới động vật, cá lớn nuốt cá bé, con yếu hơn sẽ vào bụng con mạnh hơn, thế giới loài người cũng được vận hành như vậy.
Mỗi người đều muốn là kẻ thắng.
Nhỏ thì đấu tranh vì chức vị, lớn thì đấu tranh lợi ích giữa các quốc gia. Trước giờ chưa có ai có thể đứng ngoài vòng xoáy lợi ích quốc gia này.
Đây là nguyên tắc bất thành văn của thế giới.
Bị động hay chủ động cũng vậy, con người từ khi có ý thức đã học được cái gọi là tranh đoạt.
Quyền lợi, tài phú, dã tâm, ***, thậm chí là phụ nữ, người ở trên cao thì muốn ngồi vững ngôi vị, người ở dưới thấp thì một lòng muốn leo lên cao, không từ thủ đoạn.
Chưa từng có người nào, quốc gia nào, hay giai đoạn lịch sử nào có thể duy trì vị trí bá chủ qua ngàn năm.
Thế giới hòa bình?
Đây chính là trò cười lớn nhất của thế kỷ.
Khi nào dã tâm của con người ૮ɦếƭ đi thì chiến tranh mới có thể chấm dứt. Như vậy, văn minh xã hội cũng sẽ thụt lùi mấy trăm năm, hoặc là dậm chân tại chỗ.
Nhưng so với dã tâm của Hữu Hữu, dã tâm của Cung Phạm càng lớn hơn nhiều.

Gió đêm từ từ thổi.
“Ta muốn chiến tranh trên thế giới, vì ta mà sinh ra, cũng vì ta mà kết thúc.”
Lisa nghe vậy, kinh ngạc trừng mắt, nhìn thấy Cung Phạm quay người, gương mặt nở nụ cười với vẻ băng lãnh mà đáng sợ: “Lisa, đây mới chính là nòng cốt của kế hoạch Thiên Nhãn.”
Nếu nhất định phải hình dung bằng một từ.
Hữu Hữu là ấm áp.
Còn Cung Phạm thì đại diện cho phá hoại.
Lisa nhớ rõ lúc Hữu Hữu gia nhập tập đoàn Cụ Phong, từng lập lời thề: “Chỉ có thực lực đủ mạnh mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ!”
Nhưng Hữu Hữu đơn thuần ấm áp khi đó, vĩnh viễn đã bị phong tỏa, lần này quay trở về, cậu đã biến thành một người lạnh lùng, thậm chí không giống một con người có máu có thịt.
“Chỉ có thực lực đủ mạnh mới không bị người khác điều khiển vận mệnh.”
Lần này trở về, Cung Phạm giống như một người có dã tâm thật đáng sợ.
“Chủ nhân…”
Lisa phân vân ngẩng đầu lên, dồn hết can đảm hỏi: “Ngài… còn nhớ Vân Thiên Hữu không?”
Trong kí ức của cô, khi Vân Thiên Hữu mỉm cười sẽ để lộ đồng tiền rất ấm áp.
Nhưng Hữu Hữu trước mắt cô bây giờ, đã trở thành dáng vẻ lạnh lùng như thế này đây.
Cung Phạm mặt không biến sắc xoay người, nhướng mày hỏi: “Vân Thiên Hữu là ai?”
“…”
“Ta nên quen người đó sao?”
“Ngài quên rồi à? Không nhớ chút gì sao?”
Giọng của Cung Phạm lạnh như băng: “Trong kí ức của ta không có cái tên này.”
Vì một người không quan trọng thì không đáng lưu lại trong kí ức.
Lisa nói bằng giọng yếu ớt: “Ngài không nhớ… thì thôi vậy.”
Cô dừng một chút rồi lại nói: “Trời lạnh rồi, ngài về phòng chứ?”
Cung Phạm về phòng, Lisa đóng cửa sổ lại, nhìn bóng hình của cậu như đang suy tư gì đó.

Tối hôm sau.
Đại sảnh khách sạn nơi tổ chức cuộc họp.
Khi Cố Cảnh Liên đến đã là bảy giờ tối.
Trên đường tới đây, anh phải di chuyển qua một khu vực đang có chiến sự nên đã trễ giờ.
Lúc tới phòng họp, phòng đã đầy người, toàn bộ mặc áo vest đen, đều là những nhân vật cấp cao của tập đoàn Cụ Phong ở thị trường Bắc Phi.
Một cậu thiếu niên mặc áo choàng màu đen ngồi ở đầu bàn, lưng quay về phía anh, chiếc mũ áo kéo trùm xuống phủ qua gương mặt.
Thuộc hạ bên cạnh nhắc nhở anh, cậu thiếu niên trùm mũ đen nào chính là Cung Phạm.
“Sao lại là một đứa trẻ?”
“Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn, không ngờ lại là một đứa trẻ…”
Cố Cảnh Liên vừa định đi vào thì một thuộc hạ ở phía sau đã ngăn cản anh, có chút lo lắng nói: “Cố tổng, tôi lo rằng đây là một bữa Hồng Môn Yến…”
Nghe nói rất hiếm có ai gặp được Cung Phạm thật sự.
Đa phần những người đã gặp qua hắn đều không còn sống nữa.
Nghĩ cũng biết, đứa trẻ này có thủ đoạn tàn độc đến thế nào, nói thẳng ra là một thần ૮ɦếƭ.
“Vậy thì sao?”
Cố Cảnh Liên ngoái đầu lại nhìn rồi lãnh đạm nói: “Từ khi tôi vào lãnh thổ Bắc Phi thì đã bước vào địa bàn của Cụ Phong…”
“…”
“Đã đến rồi thì phải giữ bình tĩnh.”
Cố Cảnh Liên bước vào, ngồi xuống trước bàn, Cung Phạm nghe tiếng bước chân ở phía sau, chậm rãi quay người lại, nhìn thấy anh, lạnh lùng nói: “Anh đã tới trễ ba phút.”
“Hả?”
Cố Cảnh Liên nhíu mày, cảm thấy có gì không đúng: “Vậy thì sao, tôi đến trễ thì phải bị trừng phạt à?”
“Vậy thì phải xem biểu hiện của anh đã.”
Giọng nói cậu thiếu niên vô cùng lãnh khốc, cậu ta đưa tay lên, lập tức có người bước qua đưa một tập hồ sơ cho cậu. Cung Phạm đẩy tập hồ sơ ra phía trước bàn, lãnh đạm nói: “Thỏa thuận này, chắc là anh đã xem qua rồi.”
“Đúng, tôi đã xem qua.”
Cố Cảnh Liên nhìn thấy tập hồ sơ trên bàn, cười khinh khỉnh: “Vậy nên… cậu mời tôi đến đây căn bản không muốn đàm phán, mà muốn tôi ký tên lên đó.”
“Thời gian của chúng ta đều rất quý báu, cho nên đừng lãng phí thời gian.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc