Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1761

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Sở Hà vừa xoay người, giọng của Cố Cảnh Liên từ phía sau vang lên.
“Mấy ngày tới, tôi phải đi nước ngoài một chuyến.”
Cô giật mình, không biết anh ta vì sao lại đặc biệt thông báo với cô.
Anh ta có đi nước ngoài hay không, cô gần như không có quyền hỏi đến?
Sở Hà ngạc nhiên quay lại, vì anh đã thông báo nên cô cũng “quan tâm” một chút.
“Ra nước ngoài? Đi đâu?”
"Nam Phi."
“Xảy ra chuyện gì à?”
“Việc làm ăn xảy ra một chút vấn đề, tôi phải tự mình đi một chuyến.”
“Việc làm ăn? Anh có cả việc làm ăn ở Nam Phi à?”
Cố Cảnh Liên nói: “Ừ.”
Sở Hà lúc này mới nhớ ra, trước đây khi còn ở tổ chức hình cảnh quốc tế, cô đã từng điều tra các tư liệu liên quan đến Cố Cảnh Liên.
Cố gia có thị phần rất lớn trong thị thường buôn bán VK ở Bắc Phi.
Thị trường Bắc Phi vô cùng hỗn loạn.
Ngoài sự can thiệp của giới quân sự các nước, Cố gia chính là tập đoàn chiếm thị phần lớn thứ hai ngoài tập đoàn Cụ Phong. Ngoài ra, ở Bắc Phi, Cố gia cũng đã xây dựng hai công xưởng VK với diện tích rất lớn. So với xưởng của tập đoàn Cụ Phong, Cố gia biết rõ nếu cạnh tranh về lĩnh vực kỹ thuật cao như xe vũ trang, xe tăng, xe thiết giáp, chắc chắn sẽ không bằng Cụ Phong. Vì thế, họ tập trung vào sản xuất S***g ống và đạn dược.
Đừng thấy S***g ống đạn dược giá trị nhỏ, trong chiến tranh, chúng được sử dụng rất nhiều.
Vì thế, Cố gia cũng được xem là chiếm thị phần khả quan.
Có điều, gần đây bên Bắc Phi truyền tin đến, nói tập đoàn Cụ Phong định thu mua mười mảnh đất, trong đó có một mảnh đất chính là công xưởng VK lớn nhất của Cố gia.
Theo tin tức nói, tập đoàn Cụ Phong tiến hành thu mua là do phát triển một kế hoạch nào đó, muốn thử nghiệm quỹ đạo chiến đấu hạt nhân, và muốn xây dựng một vùng tín hiệu từ trường lớn nhất toàn cầu.
Vì là cưỡng chế thu mua nên gần như không có bất kỳ khả năng thương lượng nào.
Bên tập đoàn Cụ Phong ra thông tin muốn Cố Cảnh Liên lập tức đến Bắc Phi, phối hợp kế hoạch thu mua của Cụ Phong.
Cố Cảnh Liên nghe vậy tức giận vô cùng.
Đây là gì?
Từ lúc nào mà tập đoàn Cụ Phong lại có tác phong bá đạo như vậy?
Nếu là Cung Kiệt tham gia vào dự án thu mua này, cũng sẽ phải thương lượng với anh thật đàng hoàng, giải quyết trong hòa bình.
Tập đoàn Cụ Phong cưỡng chế thu mua như thế này, như vậy có xem Cố gia ra gì?
Sở Hà biết được đại khái có vấn đề tại thị trường Bắc Phi, nhưng theo cô biết, chiến sự Bắc Phi hỗn loạn như hiện nay, nếu đi Bắc Phi sẽ khó tránh nguy hiểm.
“Tôi nghe nói Bắc Phi hiện giờ có rất nhiều khu vực vẫn đang chiến tranh.”
Dừng một chút, Sở Hà hỏi bằng giọng nghi hoặc: “Anh đi một mình sao?”
Cố Cảnh Liên nghe lời cô nói, ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn cô, sau đó lườm mắt nói: “Cô quan tâm tôi sao?”
Sở Hà giật mình hừ lạnh một tiếng: “Tôi chỉ là nhắc nhở anh, ở đó rất nhiều khu vực còn chiến tranh. Chiến loạn như vậy mà một mình anh đi sẽ khó tránh nguy hiểm!”
Nói xong, cô quay ngoắt đi vào thư phòng, nằm xuống sofa.
Cố Cảnh Liên mặt trầm xuống hẳn.
Cô gái này thật không dễ thương chút nào!
Anh đứng lên vào thư phòng, nhìn thấy Sở Hà đã đắp chăn đàng hoàng nằm trên sofa. Cô nhìn thấy anh bèn nhắm mắt, nói lẩm bẩm: “Tôi ngủ rồi!”
Cố Cảnh Liên hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng. Khi đến cửa phòng, anh đột nhiên dừng chân lại.
Anh đột nhiên lãnh đạm hỏi: “Cô định ngủ trên sofa cả đời sao?”
Sở Hà có chút giật mình nhưng vẫn không nói gì.
Cố Cảnh Liên vào phòng, đóng cửa lại.

Sáng sớm hôm sau, không đợi bác Phúc đến gọi, Tiểu Bảo đã dậy thật sớm, rửa mặt, đánh răng rồi theo bác Phúc đi đến nhà trẻ.
Bác Phúc biết cậu lo lắng cho Sinh Nhi, vì thế cố tình đưa cậu đến nhà trẻ thật sớm.
Tiểu Bảo đi vào trường, nhưng lại không thấy Sinh Nhi đâu. Đến lúc các bạn học lần lượt đều vào lớp, cô giáo chủ nhiệm cũng đến, bàn của Sinh Nhi vẫn trống trơn.
Trong buổi chào sáng, cô giáo tuyên bố một việc.
“Mọi người cũng thấy đấy, hôm nay Sinh Nhi không đi học, chính là cuối tuần vừa rồi xảy ra một việc rất đáng tiếc.”
Cô chủ nhiệm thông báo với các bạn trong lớp về chuyện cha mẹ Sinh Nhi ૮ɦếƭ vì tai nạn xe cộ. Vừa nghe cô nói, cả lớp đã đồng loạt ồ lên.
“Chủ nhật? Không phải hôm đó là sinh nhật Tiểu Bảo sao?”
“Sao lại xảy ra chuyện như vậy…”
Tiểu Bảo khẩn trưởng đứng lên, kích động hỏi: “Cô ơi, Sinh Nhi không đi học nữa sao ạ?”
“Không, chỉ nghỉ vài ngày thôi.”
Vì chuyện hậu sự, bao gồm tang lễ, nhà họ Bạch đều rất bận rộn. Với danh nghĩa trưởng nữ, cô bé không thể nào thiếu mặt trong tang lễ.
Tiểu Bảo nghe xong có chút rầu rĩ ngồi xuống, cả ngày đều mặt ủ mày chau.
Sinh Nhi nhất định rất đau lòng!
Nhưng cậu gần như không làm được gì cả!
Nghĩ đến đây, Tiểu Bảo không khỏi cảm thấy bất lực!
Sau khi về nhà, Tiểu Bảo vẫn buồn rầu không vui, đến lúc Sở Hà tan ca về nhà, cậu kéo kéo tay áo Sở Hà rồi hỏi: “Mẹ, con có thể đến tang lễ của cha mẹ Sinh Nhi không ạ?”
“… Con muốn đi à?”
“Sinh Nhi nhất định rất đau lòng, con muốn ở bên cạnh cậu ấy!”
Sở Hà nghe thấy liền gật đầu, gọi điện thoại cho cô chủ nhiệm. Nhắc đến chuyện này, cô chủ nhiệm đã mở cuốn thông tin liên lạc của Sinh Nhi, lấy địa chỉ nhà của cô bé nhắn tin cho Sở Hà. Ngày hôm sau, Sở Hà nghỉ phép để đưa Tiểu Bảo đến nhà của Sinh Nhi.
Nhà Sinh Nhi cách nhà trẻ không xa, cha mẹ của Sinh Nhi không phải người gốc thủ đô, hai người tốt nghiệp đại học xong thì ở lại thủ đô lập nghiệp, rồi quen nhau, yêu nhau, kết hôn. Cuối cùng, sau rất nhiều nỗ lực cũng đã có hộ khẩu ở thủ đô.
Nghe nói cha của Sinh Nhi là quản lý cấp cao của một công ty, mức lương mấy trăm ngàn một năm, còn mẹ của Sinh Nhi cũng là nhân viên công sở, thu nhập cũng khả quan như vậy.
Hai người mua một căn nhà, tuy không lớn nhưng không dựa vào cha mẹ, chỉ dựa vào nỗ lực của vợ chồng mà có đủ tiền để mua nhà, thật sự không dễ dàng.
Lúc đến nhà Sinh Nhi, vừa mới bước vào đã nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ linh đường.
Sở Hà nắm tay Tiểu Bảo đi vào, nhìn thấy Sinh Nhi đang quỳ bên hai quan tài, không ngừng khóc thút thít, vừa khóc vừa lau nước mắt.
Ông bà nội của Sinh Nghi cũng chỉ trong một đêm đã già đi rất nhiều, dáng vẻ tiều tụy.
Không ngừng có người đến viếng.
Sở Hà nắm tay Tiểu Bảo, bước vào linh đường, cô dặn dò Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, con cuối lạy cha mẹ Sinh Nhi đi!”
“Dạ! Được…”
Tiểu Bảo rất hiểu chuyện liền quỳ xuống trên tấm đệm, dập đầu ba lạy. Khi đứng lên lại khom lưng trước bài vị mà nói: “Cha mẹ của Sinh Nhi, hai người yên nghỉ nhé!”
Sinh Nhi ngẩng đầu, trông thấy Tiểu Bảo, liền òa khóc!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc