Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1758

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tiểu Bảo ngủ không được vì thế lôi kéo cô bé nói chuyện.
Chỉ đến khi Sở Hà đi vào thúc giục mấy lần, quở trách Tiểu Bảo vài câu, Tiểu Bảo lúc này mới ngoan ngoãn im lặng.
Đợi cho Sở Hà tắm rửa xong lần thứ hai vào phòng, đã thấy đèn treo tường trong phòng chưa tắt, liền thấy Tiểu Bảo ôm lấy Sinh Nhi, cái đầu của Sinh Nhi tựa vào lòng Tiểu Bảo đều ngủ rất là ngon.
Nàng cúi người hôn một cái vào trán của Tiểu Bảo, lại đi đến kế bên giường của Sinh Nhi kéo chăn cho cô bé, khóe miệng nhúc nhích cũng hôn lên trán của cô bé.
Lúc Sở Hà ra khỏi phòng, bác Phúc vừa đúng lúc trở về, thần sắc vội vàng.
Nhìn thấy Sở Hà, bác Phúc có chút bất an nói: “Tôi phái người tra được địa chỉ nhà Sinh Nhi, kết quả phát hiện nhà Sinh Nhi không có ai.”
Do là trước lúc đấy, Sở Hà dỗ hai đứa trẻ lên giường, liền nhờ bác Phúc kiểm tra địa chỉ nhà của Sinh Nhi, tới đó xem tình hình.
Tại sao lại vô duyên vô cớ mẹ của Sinh Nhi không có xuất hiện, cô ấy khó tránh khỏi lo lắng.
Vừa nghe nói trong nhà không ai, Sở Hà có chút kinh ngạc.
“Tại sao vậy?”
Sở Hà không khỏi có chút lo lắng: “Có phải là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”
Bác Phúc lắc lắc đầu, tỏ vẻ không rõ ràng lắm.
“Cần báo cảnh sát không?”
“Báo cảnh sát? Lấy danh nghĩa là mất tích sao? Nhưng cũng phải chờ sau hai mươi bốn tiếng mới có thể nộp hồ sơ.”
Bác Phúc gật gật đầu:
“Buổi sáng ngày mai rồi nói sau!”
Sở Hà vừa mới chuyển người qua lại nghe phía sau bác Phúc bỗng nhiên ý nghĩa sâu sắc nói: “Hôm nay đi ngang qua cầu vượt, có một đoạn đường bị phong tỏa.”
“…?”
Sở Hà có chút kinh ngạc xoay người nhìn phía bác Phúc nhăn mày: “Sao lại thế này?”
“Nghe nói nơi đó xảy ra một tai nạn xe cộ, nghe nói tai nạn xe cộ xảy ra lúc sáu giờ chiều, bởi vì giao thông ùn tắt, một chiếc xe vận tải lớn không kịp phanh lại, trực tiếp tông vào đuôi xe hơi nhỏ phía trước, dẫn đến sự cố đâm xe liên hoàn, lúc tôi đi ngang qua hiện trường vẫn còn chưa xử lý xong, kéo một dây dòng cảnh báo rất là dài.”
Sở Hà không khỏi lâm vào suy nghĩ sâu xa.
“Tôi nhìn thấy tình cảnh lúc đó, một xe hơi màu trắng bị chiếc xe tải lớn tông vào đuôi xe, trực tiếp bị quấn vào bánh xe dưới, xe đều bẹp dí, mấy chiếc xe phía trước cũng bị hư hỏng rất là nghiêm trọng.”
“Xe hơi màu trắng?”
Tim của Sở Hà nhảy dựng lên, tự nhiên không hiểu sao có một dự cảm không tốt lành.
Bác Phúc gật gật đầu: “Một chiếc xe hơi Mercedes màu trắng…”
Sở Hà mí mắt bỗng nhiên nhảy rất lợi hại.
Cô ấy nhớ rõ, chiếc xe hơi của mẹ Sinh Nhi chính là xe hơi Mercedes màu trắng….
Nhưng mà sẽ có sự trùng hợp như vậy sao?
Nhưng mà mặc dù Sở Hà không nghĩ về hướng đó, bác Phúc cũng có chút hoài nghi: “Tôi lo lắng mẹ của Sinh Nhi gặp điều bất trắc! Sở Hà cô cũng biết đấy, mặc kệ như thế nào đã trễ thế này mẹ của Sinh Nhi vẫn không đến đón, trong nhà lại không ai, luôn cảm thấy có chút kỳ hoặc! Theo lẽ thường thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy mới đúng!”
Sở Hà đột nhiên hỏi nói: “Ông xem qua hiện trường sự cố, chiếc xe hơi Mercedes màu trắng, ông nói là trực tiếp bị xe tải đè bẹp à…”
“Vâng… Rất tội nghiệp! Xe vận tải lớn đó là xe tải xi măng rất nặng, trên cơ bản… Người trong xe đó lành ít dữ nhiều… Tỷ lệ sống sót là không.”
Sở Hà lập tức nói: “Ông đi hỏi thăm một chút, những người bị thương và đã ૮ɦếƭ trong sự cố đó đều đã đưa đi đâu rồi?”
“Ừ. Vậy… Chúng ta đi đến bệnh viện xem tình hình rồi nói!”
Sở Hà về tới phòng lập tức thay quần áo, Cố Cảnh Liên từ bên trong phòng ngủ đi tới, thấy cô ấy thần sắc vội vàng, cảm giác kỳ lạ: “Cô đi đâu vậy?”
“Tôi đi một chuyến bệnh viện xem tình hình.”
Sở Hà choàng lên người áo khoác: “Trên cầu vượt xảy ra một tai nạn sự cố… Tôi lo lắng có lẽ mẹ Sinh Nhi gặp sự cố cho nên muốn qua đó xác nhận một chút.”
Cố Cảnh Liên nói: “Đã trễ thế này, ngày mai mới đi đi.”
“Không được, tôi nhất định phải đi một chút, nếu không tôi sẽ không an tâm.”
Cố Cảnh Liên nghe vậy nhíu mày, lại không nói cái gì, chỉ là đi tới nói: “Tôi cũng đi.”
“Anh không cần đi…”
“Tôi cũng đi.”
Cố Cảnh Liên gián đoạn lời nói cô ấy, thái độ kiên định.
Sở Hà cũng không từ chối được.
Bác Phúc rất nhanh nghe được cái bệnh viện mà chuyển những người bị thương qua đó, ba người tiến đến bệnh viện mới vừa đi vào phòng cấp cứu, chưa đến gần liền nghe được tiếng khóc tiếng la liên tiếp.
Sở Hà đi qua liền thấy một đám người nhà vây quanh trước cửa phòng cấp cứu, khóc rất thảm thiếc.
“Sở Hà?”
Sở Hà nghe được phía sau có người kêu cô ấy, xoay người lại, thấy một đồng nghiệp của một đồn cảnh sát, tuy là không phải tổ phòng chống tội phạm nhưng mà cũng có giao tiếp.
Cô ấy không khỏi tò mò: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
“Cầu vượt Tây Hoàn xảy ra một tai nạn xe cộ, tôi phụ trách dẫn người nhà qua đây để nhận xác.”
“Đúng lúc!”
Sở Hà đi qua đi nói: “Anh cũng dẫn tôi qua đó, xác nhận một chút đi!”
“…Tình huống gì vậy, cô…”
“Hôm nay là sinh nhật của con trai tôi, có mời những đứa bạn trong lớp tham dự, nhưng mà kết quả đã khuya rồi, một phụ huynh của đứa bé đó vẫn không xuất hiện, người phụ huynh đó trùng hợp cũng lái chiếc xe hơi Mercedes màu trắng, tôi không an tâm nên qua đây xem tình hình.”
“… Cô kết hôn rồi à?”
Đồng nghiệp đó kinh ngạc mở to hai mắt, lại nhìn kế bên Sở Hà đang đứng người đàn ông tuấn tú lịch lãm, lập tức phản ứng lại hoài nghi đánh giá cô ấy: “Cô có con rồi à?”
Nhìn không ra à!
Vẫn còn tưởng cô ấy là sinh viên mới tốt nghiệp đại học!
Sao rồi…
Con cũng có rồi à!
“Chờ tí rồi nói! Dẫn tôi đi nhận những người bị thương trước!”
“Cô từ từ đã…”
Đồng nghiệp đó lấy cuốn sổ nhật ký trong cặp ra lật vài tờ, nhìn một chút hoài nghi nói: “Xe hơi Mercedes màu trắng, biển số là Kinh A56HJ3?”
“Tôi không nhớ rõ biển số, chỉ biết là xe hơi Mercedes màu trắng.”
“Đi thôi!”
Đồng nghiệp khép lại cuốn sổ nhật ký, thần sắc có chút nghiêm trọng: “Nhưng mà, nếu cô muốn xác nhận người lái xe hơi Mercedes, thì... phải cùng tôi đi một chuyến nhà xác.”
Sở Hà ánh mắt tối sầm lại: “Ý của anh là...”
Đồng nghiệp tiếc nuối than thở một tiếng.
“Xe hơi Mercedes màu trắng là nghiêm trọng nhất, xe chở xi măng trực tiếp tông lên nghiền nát xe, người trong xe đều đã... Không thể nhận ra nữa!”
...
Sở Hà theo sát anh ấy phía sau đi vào nhà xác, trong phòng âm u lạnh lẽo, tràn ngập không khí tử vong.
Trong phòng đang để ba chiếc giường phủ lên vải trắng, nhưng vải trắng bị máu tươi nhiễm đỏ một mảng, nhìn vào rất sợ hãi.
Đồng nghiệp tốt bụng nhắc nhở nói: “Thật ra thì dẫn cô qua nhận xác cũng vô ích... Vô cùng thê thảm cô vẫn là đừng nhìn là tốt, trên mặt máu thịt mơ hồ, cơ bản là không nhận ra đâu.”
Hắn đi qua đó cẩn thận vén vải trắng lên, Sở Hà đi qua thần sắc nghiêm trọng cũng nhanh chóng xoay người đi, không đành long xem nữa.
Đúng là vô cùng thê thảm chỉ có thể mơ hồ nhận ra đó là một người nữ tóc dài.
Chỉ bằng đặc điểm quần áo cũng rất khó phân biệt.
Quần áo đều bị nhiễm đỏ là cảnh tượng rất tàn nhẫn. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc