Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1757

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Một cô bé khác rất giận dữ nói: “Từ khi mẹ sinh ra em trai luôn ẵm em trai trong tay không rời! Bình thường mẹ đều ôm mình, nhưng hiện giờ mình nói chuyện với mẹ, mẹ cũng chả để ý gì cả!”
Trong nhà của những bạn nhỏ trong lớp, cha mẹ đều sinh em bé thứ hai.
Sự xuất hiện của em bé thứ hai làm cho đứa bé lớn, không nhiều hoặc ít cũng sẽ cảm thấy bị xem nhẹ đi.
Đa số những đứa trẻ nhỏ đều là được nuông chiều từ bé, nhưng mà lúc trong nhà thêm một em bé nhỏ nữa, vị trí của đứa lớn luôn cảm thấy bị dao động.
Trẻ nhỏ không biết điều tiết cảm xúc cho nên tiếng oán than đầy người.
“Sinh Nhi cậu cũng cẩn thận đấy! Đợi đến lúc mẹ cậu có thêm đứa em nhỏ thì sẽ không thích cậu nữa!”
Sinh Nhi bị dọa sợ rồi, về đến nhà nói bóng nói gió hỏi mẹ, về sau nếu em bé ra đời có còn thích nó không, hay là thích em bé thì không cần nó nữa!
Lời này đương nhiên bị phủ quyết rồi!
Nhưng mà lời nói của những đứa trẻ khác nói bóng gió bên tai, cô bé cũng có chút để ý!
Cho nên bây giờ, đã trễ thế này mẹ vẫn không đến đó, Sinh Nhi không khỏi có chút sầu lo.
Sở Hà nghe xong lại dở khóc dở cười: “Làm sao có thể được? Bất kể mẹ có em bé hay không, Sinh Nhi vẫn là Sinh Nhi không ai thay thế được!”
Sinh Nhi có chút hoài nghi: “Thật vậy sao?”
“Ừ! Bởi vì Sinh Nhi ngoan nhất! Ngay cả cô cũng thích con như vậy mà!”
Sinh Nhi có chút thẹn thùng đỏ bừng mặt.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng của Tiểu Bảo: “Sinh Nhi! Sinh Nhi!”
Sinh Nhi quay đầu lại trông thấy một con 乃úp bê thu nhỏ đứng ở phía sau, là một con 乃úp bê màu trắng dài gần một mét năm.
Tiểu Bảo cố hết sức ôm con 乃úp bê trắng nắm lấy hai tay, giơ tay múa chân chọc cô bé cười: “Xin chào, Sinh Nhi! Mình là Đại Bạch!”
Sinh Nhi có chút sợ hãi nhìn con Đại Bạch này.
Thân mình của Tiểu Bảo rút gọn vào phía sau của Đại Bạch, hướng tới cô bé tiến gần.
“Đang tiến hành quét dữ liệu.”
“…”
“Xem ra cậu có vẻ không vui?”
Tiểu Bảo giả giọng người máy của Đại Bạch, giơ rộng hai cánh tay của nó ôm lấy cô bé: “Đừng buồn nữa mà! Có Đại Bạch ở đây, luôn luôn bảo vệ Sinh Nhi!”
Sinh Nhi bị chọc đến nỗi khóc thành cười ra, ánh mắt giống như chứa đựng nhiều vì sao nhỏ.
Cô bé ôm lấy Đại Bạch ôm vào trọn cõi lòng: “Mình yêu Đại Bạch nhất!”
Tiểu Bảo nở nụ cười mang Đại Bạch nhét vào lòng cô bé, từ phía sau nhô lên cái đầu nhỏ: “Sinh Nhi cười một cái, đừng buồn nữa được không? Cậu cười lên đáng yêu nhất!”
“Ừ!”
Sở Hà thấy Sinh Nhi cười vì thế an ủi nói: “Bên ngoài có chút lạnh, Sinh Nhi chúng ta trở về phòng được không?”
“Ừ!”
Tiểu Bảo cũng nói: “Sinh Nhi, đêm nay cậu ngủ cùng mình đi, ngày mai về nhà cũng được mà!”
Trên mặt Sinh Nhi đỏ bừng lên thẹn thùng gật gật đầu.
Sở Hà dỗ hai đứa nhóc tắm rửa xong, chải răng, liền leo lên trên giường ngủ.
Có điều thú vị là đừng nhìn Sinh Nhi tuổi còn nhỏ, nhưng lại hiểu được sự khác biệt của trai gái, lúc đầu Sở Hà muốn hai người cùng nhau đi tắm, Sinh Nhi lại không chịu thẹn thùng nói: “Mẹ nói Sinh Nhi là con gái, không được tắm chung với con trai!”
Lời này thật sự chọc Sở Hà cười mất rồi.
Màn đêm buông xuống.
Hai đứa trẻ nằm trên giường nhưng mà lại chẳng ngủ được.
Tiểu Bảo kích động và hưng phấn, Sinh Nhi có chút hồi hộp.
Từ trước tới nay, cô bé cũng là lần đầu tiên ngủ chung giường với một người con trai, cho nên quấn mình lại thật chặt rõ ràng là thẹn thùng!
Tiểu Bảo ngủ không được vì thế lôi kéo cô bé nói chuyện.
Chỉ đến khi Sở Hà đi vào thúc giục mấy lần, quở trách Tiểu Bảo vài câu, Tiểu Bảo lúc này mới ngoan ngoãn im lặng.
Đợi cho Sở Hà tắm rửa xong lần thứ hai vào phòng, đã thấy đèn treo tường trong phòng chưa tắt, liền thấy Tiểu Bảo ôm lấy Sinh Nhi, cái đầu của Sinh Nhi tựa vào lòng Tiểu Bảo đều ngủ rất là ngon.
Nàng cúi người hôn một cái vào trán của Tiểu Bảo, lại đi đến kế bên giường của Sinh Nhi kéo chăn cho cô bé, khóe miệng nhúc nhích cũng hôn lên trán của cô bé.
Lúc Sở Hà ra khỏi phòng, bác Phúc vừa đúng lúc trở về, thần sắc vội vàng.
Nhìn thấy Sở Hà, bác Phúc có chút bất an nói: “Tôi phái người tra được địa chỉ nhà Sinh Nhi, kết quả phát hiện nhà Sinh Nhi không có ai.”
Do là trước lúc đấy, Sở Hà dỗ hai đứa trẻ lên giường, liền nhờ bác Phúc kiểm tra địa chỉ nhà của Sinh Nhi, tới đó xem tình hình.
Tại sao lại vô duyên vô cớ mẹ của Sinh Nhi không có xuất hiện, cô ấy khó tránh khỏi lo lắng.
Vừa nghe nói trong nhà không ai, Sở Hà có chút kinh ngạc.
“Tại sao vậy?”
Sở Hà không khỏi có chút lo lắng: “Có phải là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”
Bác Phúc lắc lắc đầu, tỏ vẻ không rõ ràng lắm.
“Cần báo cảnh sát không?”
“Báo cảnh sát? Lấy danh nghĩa là mất tích sao? Nhưng cũng phải chờ sau hai mươi bốn tiếng mới có thể nộp hồ sơ.”
Bác Phúc gật gật đầu:
“Buổi sáng ngày mai rồi nói sau!”
Sở Hà vừa mới chuyển người qua lại nghe phía sau bác Phúc bỗng nhiên ý nghĩa sâu sắc nói: “Hôm nay đi ngang qua cầu vượt, có một đoạn đường bị phong tỏa.”
“…?”
Sở Hà có chút kinh ngạc xoay người nhìn phía bác Phúc nhăn mày: “Sao lại thế này?”
“Nghe nói nơi đó xảy ra một tai nạn xe cộ, nghe nói tai nạn xe cộ xảy ra lúc sáu giờ chiều, bởi vì giao thông ùn tắt, một chiếc xe vận tải lớn không kịp phanh lại, trực tiếp tông vào đuôi xe hơi nhỏ phía trước, dẫn đến sự cố đâm xe liên hoàn, lúc tôi đi ngang qua hiện trường vẫn còn chưa xử lý xong, kéo một dây dòng cảnh báo rất là dài.”
Sở Hà không khỏi lâm vào suy nghĩ sâu xa.
“Tôi nhìn thấy tình cảnh lúc đó, một xe hơi màu trắng bị chiếc xe tải lớn tông vào đuôi xe, trực tiếp bị quấn vào bánh xe dưới, xe đều bẹp dí, mấy chiếc xe phía trước cũng bị hư hỏng rất là nghiêm trọng.”
“Xe hơi màu trắng?”
Tim của Sở Hà nhảy dựng lên, tự nhiên không hiểu sao có một dự cảm không tốt lành.
Bác Phúc gật gật đầu: “Một chiếc xe hơi Mercedes màu trắng…”
Sở Hà mí mắt bỗng nhiên nhảy rất lợi hại.
Cô ấy nhớ rõ, chiếc xe hơi của mẹ Sinh Nhi chính là xe hơi Mercedes màu trắng….
Nhưng mà sẽ có sự trùng hợp như vậy sao?
Nhưng mà mặc dù Sở Hà không nghĩ về hướng đó, bác Phúc cũng có chút hoài nghi: “Tôi lo lắng mẹ của Sinh Nhi gặp điều bất trắc! Sở Hà cô cũng biết đấy, mặc kệ như thế nào đã trễ thế này mẹ của Sinh Nhi vẫn không đến đón, trong nhà lại không ai, luôn cảm thấy có chút kỳ hoặc! Theo lẽ thường thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy mới đúng!”
Sở Hà đột nhiên hỏi nói: “Ông xem qua hiện trường sự cố, chiếc xe hơi Mercedes màu trắng, ông nói là trực tiếp bị xe tải đè bẹp à…”
“Vâng… Rất tội nghiệp! Xe vận tải lớn đó là xe tải xi măng rất nặng, trên cơ bản… Người trong xe đó lành ít dữ nhiều… Tỷ lệ sống sót là không.”
Sở Hà lập tức nói: “Ông đi hỏi thăm một chút, những người bị thương và đã ૮ɦếƭ trong sự cố đó đều đã đưa đi đâu rồi?”
“Ừ. Vậy… Chúng ta đi đến bệnh viện xem tình hình rồi nói!”
Sở Hà về tới phòng lập tức thay quần áo, Cố Cảnh Liên từ bên trong phòng ngủ đi tới, thấy cô ấy thần sắc vội vàng, cảm giác kỳ lạ: “Cô đi đâu vậy?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc