Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1756

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Sở Hà không khỏi bị chọc cười, mặc cho đã cố giấu kỹ nhưng vẫn không nhịn được, cười ha hả.
Chỉ thấy qua cha gài bẫy đứa con, chưa thấy qua đứa cha gài bẫy con như vậy!
“Ha ha ha!”
Cô ấy vừa cười đến một nửa...
Cố Cảnh Liên liền lấy bánh kem úp lên mặt cô ấy.
Sở Hà lập tức cười không nổi!
Bơ dính đầy mặt, cô hít thở một cái bơ đều hít vào lỗ mũi.
Sở Hà có chút khó khăn mở to mắt, trên mặt dính đầy bơ chỉ lộ ra một đôi mắt đen nháy có vẻ vô cùng chật vật.
Tiểu Bảo cùng Sở Hà hai mặt nhìn nhau, có cảm giác giống như nhau.
Cố Cảnh Liên nhìn hai mẹ con, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng xuất hiện một chút khẽ nứt không nhịn được, khuôn miệng móc lên bật cười ra rồi.
“A!”
Không biết vì sao anh ấy cười như thế, so với ánh nắng ngoài cửa sổ càng rạng rỡ, giống như cả thế giới đều sáng bừng lên!
Anh ấy sinh ra đã tuấn tú, vậy mà bình thường luôn không chịu cười, bộ mặt rất là lạnh lùng nghiêm nghị.
Cô ấy cũng rất ít khi nhìn thấy anh ấy cười.
Tuy là có lúc anh ấy cũng nhéo miệng mang tính cười tượng trưng, nhưng mà lại làm cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng không lạnh mà run!
Nhưng mà nụ cười hiện giờ, là nụ cười xuất phát từ nội tâm, lóng lánh như dãy ngân hà!
Thì ra khi một người đàn ông cười lên cũng sẽ có sức hấp dẫn như vậy!
Sở Hà lại có chút xem ngây người.
Vẫn là Tiểu Bảo lập tức phản ứng lại, ngạc nhiên chỉ vào Cố Cảnh Liên khó có thể tin nói: “Cha cười rồi!”
Cấu ấy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Cảnh Liên cười, vô cùng kích động.
Vẻ mặt Cố Cảnh Liên không được tự nhiên khôi phục lại sắc mặt lạnh lùng, trầm mặt xuống trừng mắt nhìn cậu ấy một cái.
Tiểu Bảo lập tức tủi thân nói: “Cha, cha cười lên nhìn rất là đẹp! Tại sao bình thường giống như ông cụ non, cha nên cười nhiều lên!”
“Câm miệng!”
Cố Cảnh Liên đột nhiên đứng dậy ném một câu: “Cha trở về phòng làm việc!”
Nói xong anh ấy xoay người, trên mặt khôi phục vẻ lạnh lùng, nhanh chóng rời đi.
Sở Hà cùng Tiểu Bảo nhìn nhau, hai mẹ con hiểu ngầm với nhau cười một cái.
“Con đó, bướng bỉnh quá!”
Sở Hà trìu mến đánh vào sống mũi của cậu ấy, Tiểu Bảo làm bộ nhào vào trong lòng của cô ấy.
“Đừng tới đây!”
Cô ấy reo lên cảnh báo nhưng mà không kịp tránh né, Tiểu Bảo đã nhào vào trong lòng cô ấy, lấy bánh kem trên mặt quẹt lên người của cậu ấy!
“Tiểu Bảo!”
Bọn nhóc thấy vậy cũng bị bầu không khí ấm áp và vui vẻ này truyền nhiễm cũng nở nụ cười.

Lúc buổi chiều, bọn trẻ con chơi mệt rồi nên cũng ngồi yên không ít.
Lúc bốn giờ, những phụ huynh cũng lần lượt đón con của họ về nhà.
Đến lúc sắp về nhà, có rất nhiều bạn nhỏ còn lưu luyến không rời, đứng ở cửa không tình nguyện nói lời từ biệt với Tiểu Bảo, hiển nhiên rất là lưu luyến.
Không ít đứa nhỏ gặp được cha mẹ H**g phấn miêu tả cho họ nghe những việc thú vị đã xảy ra trong hôm nay.
Lúc gần sáu giờ tối, ngoại trừ Sinh Nhi ra bọn trẻ đều có người đón về nhà rồi.
Sinh Nhi chơi mệt rồi, ở trong phòng khách ôm lấy gấu bông bực của Tiểu Bảo ngủ thiếp đi, nhưng mà từ từ vào đến đêm, mẹ của Sinh Nhi vẫn không xuất hiện.
Sở Hà không khỏi có chút lo lắng đứng lên, gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho mẹ của Sinh Nhi nhưng đều tắt máy.
Sinh Nhi tỉnh dậy, thấy mẹ vẫn chưa xuất hiện đón về, có chút không vui trong lòng!
Tuy là cô bé cũng thích ở nhà Tiểu Bảo muốn chơi thêm một lúc, nhưng mà tối rồi mà mẹ vẫn chưa xuất hiện, khó tránh khỏi cảm thấy có chút bất lực!
Sở Hà đi vào phòng khách, Sinh Nhi lo lắng đi đến và hồi hộp hỏi: “Điện thoại của mẹ gọi được chưa?”
“Vẫn chưa.”
Sở Hà lại giải thích nói: “Báo là tắt máy, có lẽ là do hết pin rồi!”
Sở Hà lại giải thích nói: “Báo là tắt máy, có lẽ là do hết pin rồi!”
“Sao lại thế này? Tại sao lại tắt máy?”
Sinh Nhi có chút tủi thân nói: “Có phải mẹ đã quên con rồi không?”
Sở Hà cười an ủi nàng nói: “Sao lại như vậy được? Con suy nghĩ nhiều quá không? Có lẽ do mẹ con tan ca trễ, hoặc là đang kẹt xe trên đường…”
Sinh Nhi bĩu môi khuôn mặt rất là tủi thân, giống như chú chó hoang bị bỏ rơi đôi mắt rưng rưng đỏ lên.
Tiểu Bảo đi tới đối với Sinh Nhi nói: “Sinh Nhi, mẹ cậu nếu thật sự quên cậu rồi thì tối nay cậu ở nhà mình, chúng ta cùng ngủ với nhau nè!”
Những lời nói như thế này, đúng là lời nói của con nít.
Với cái trí thông minh tình cảm và chỉ số IQ của Tiểu Bảo, muốn an ủi một cô bé, thật đúng là quá sức rồi!
Lời này không nói thì thôi vừa nói ra, Sinh Nhi thật sự nghĩ rằng mình bị bỏ rơi, vốn dĩ đôi mắt đỏ, nước mắt lập tức tuôn ra!
“Hu hu hu! Sinh Nhi muốn về nhà!”
Sinh Nhi nói xong liền đi đến hướng tới cửa.
Sở Hà hậm hực trừng mắt nhìn Tiểu Bảo liếc mắt một cái, chỉ vào đầu của cậu ấy: “Có biết dỗ con gái không vậy?”
Tiểu Bảo “…”
Sở Hà nói: “Con nói như vậy chỉ làm Sinh Nhi sợ hãi!”
Đứa trẻ nhỏ như vậy, mẹ của Sinh Nhi lại trì trệ không đến đón, đứa nhỏ chỉ nghĩ là mẹ có phải không cần nó nữa rồi.
Cũng sẽ không suy nghĩ những chuyện khác.
Dù sao trẻ nhỏ có lối suy nghĩ đơn giản nhiều suy nghĩ hơi trực quan.
“Mẹ…”
Sinh Nhi chạy đến cửa đứng ở cửa, ngước dài cả cổ để nhìn, nhưng mà ngoài cửa vẫn lạnh lẽo, ánh mắt cô bé nhìn rất lâu nhưng vẫn là phí công vô ích.
Mẹ thật sự không cần cô bé sao?
Sinh Nhi nước mắt ngắn dài hít cái mũi nhỏ, hai tay nhỏ ôm vào nhau, có vẻ vô cùng lo lắng.
Sở Hà thấy cô bé đứng ở ngoài cửa vẻ mặt vô cùng lo lắng, đi qua đó ngồi xổm kế bên cô bé, ôm lấy thân hình gầy nhỏ.
“Sinh Nhi, đừng lo lắng! Có thể mẹ con có công chuyện đến trễ thì sao?”
“Hu…”
“Nếu thật sự quá muộn rồi, đêm nay ngủ cùng Tiểu Bảo được không?”
“Làm sao mà mẹ có thể trễn như vậy vẫn chưa đến đón con?”
Sinh Nhi Ng'n t chỉ vào tủi thân nói: “Có phải mẹ có em bé nên mẹ không cần Sinh Nhi nữa?”
“Em bé?”
“Ừ!”
Sinh Nhi giờ mới thổ lộ những chuyện lo lắng trong lòng ra.
Thì ra mẹ của Sinh Nhi tháng trước xác định đã mang thai thứ hai rồi.
Có một ngày buổi tối, cô ấy kéo Sinh Nhi đến trước mặt, rất là nghiêm túc hỏi cô bé một vấn đề: “Sinh Nhi lúc trước con không phải là muốn có đứa em trai hay em gái sao?”
Sinh Nhi chớp chớp mắt có chút khó hiểu.
Lúc nhỏ, cô bé thấy nhà bên cạnh có một đôi song sinh là con trai và con gái, luôn là đi chung với nhau như hình với bóng, tay nắm chặt tay, Sinh Nhi rất là ngưỡng mộ, vô tình nhắc tới nếu có một em gái hoặc em trai thì sẽ không cô đơn nữa!
Vì thế lời này vẫn lưu trong lòng.
Giai đoạn trước, mẹ của Sinh Nhi nghi ngờ mình mang thai, đi bệnh viện làm kiểm tra biết được mang thai hơn hai tháng, cả nhà đều rất vui mừng!
Sinh Nhi vừa nghe mẹ nói mang thai, trong bụng lại có thêm một em bé vốn dĩ rất vui mừng!
Cô bé nói: “Tốt lắm! Đương nhiên là tốt rồi! Nếu có đứa em trai hay em gái, Sinh Nhi nhất định sẽ chăm sóc họ!”
Nhưng mà khi mà đến trong trường học, cô bé mang chuyện này kể lại cho các bạn nhỏ khác nghe, lại nghe được rất nhiều oán than:
“Mình ghét nhất em trai của mình!”
“Mình cũng không thích em gái của mình, luôn cảm giác từ lúc nó sinh ra, mình không có cảm giác tồn tại nào cả!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc