Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1752

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cả đám người uất ức tố cáo: "Chị Sở, cái gì mà khuôn mặt của kẻ phản diện chứ? Chúng em phản đối!"
"Đúng vậy đó! Chị như vậy là công kích người nhà!"
Sở Hà đột ngột quay đầu, quét ánh mắt lạnh lùng, cả đám người chợt yên lặng.
Bác Phúc bất đất dĩ nói: "Được rồi! Cứ làm theo những gì cô nói đi!"
Đám đàn em nghe vậy, nhất thời kêu la inh ỏi: "Không được đâu! Chúng tôi không muốn mặc loại quần áo đó!"
"Nam tử hán đại trượng phu, biết co biết duỗi! Nhưng mà phải mặc những bộ quần áo đó, chi bằng bảo chúng tôi đi ૮ɦếƭ!"
"Đúng vậy đó! Chị Sở, mặc những bộ quần áo đó rất xấu hổ! Bọn em có ૮ɦếƭ cũng không mặc!"
Sở Hà ung dung: "Được. Vậy tôi thỏa mãn các cậu!"
...
Mấy phút sau, cả đám người ngã chồng lên nhau.
Cả đám cùng lên, người này ngã xuống đến lượt người kia, Sở Hà một mình cân hết.
Người phụ nữ này...
Thật là khủng khi*p mà!
...
Sở Hà tùy tiện phủi tay, lạnh lùng nói: "Ngay cả tôi cũng đánh không lại, vậy mà còn không biết xấu hổ tự xưng là nam tử hán đại trượng phu à? Cứ quyết định vậy đi, bác Phúc mấy bộ đồ đó đi, đến lúc đấy đưa cho họ mặc!"
Bác Phúc nhìn "Tử thi" nằm đầy đất, môi co rút: "Biết... Biết rồi!"
...
Nháy mắt, đã đến sinh nhật của Tiểu Bảo.
Sáng sớm, cậu bò dậy khỏi giường, cậu nổi danh là mê luyến chăn nệm nhưng hôm nay thì khác, hôm nay là sinh nhật cậu!
Là lần sinh nhật đầu tiên ở Cố gia của cậu!
Suốt cả đêm hưng phấn không ngủ được.
Mới sáng sớm cậu đã rời giường!
Nhóc con đánh răng rửa mặt xong lập tức chạy xuống lầu, mới vừa đi tới cửa đã bị cảnh tượng quỷ dị trong sân làm cho ૮ɦếƭ đứng.
Buổi tối, bác Phúc trang trí cả đêm, cây trong sân được treo đầy bong bóng, những nơi có xà nhà đều buộc dãy lụa đủ màu.
Thỉnh thoảng có người mặc đồ Đô-rê-mon đi ngang qua, cất giọng nói ai oán: "Chào buổi sáng tiểu thiếu gia!"
Bên kia, có người đang mặc đồ Mickey cầm chổi quét sân.
Lỗ tai dựng đứng, cái đầu thật to và hai chân tong teo trông thật đáng yêu!
Nhưng rất khó tưởng tượng, bên trong những bộ quần áo đáng yêu đó lại là những người đàn ông hung dữ.
Trong sân, cả đám đàn em đã thay quần áo xong, mặc dù không tình nguyện nhưng khi bác Phúc ném đồ cho họ, họ vẫn ngoan ngoãn mặc vào.
Vì vậy, chỉ cần phóng mắt là có thể nhìn thấy những người mặc đồ hoạt hình đi tới đi lui.
Có chuột Mickey, Goofy, vịt Donald, thậm chí còn có cáo Nick và thỏ Judy trong phim hoạt hình "Crazy animal city" mà cậu thích.
Nhất thời, cậu có cảm giác mình lạc vào thế giới thiếu nhi!
Mắt Tiểu Bảo lập tức sáng lên, không thể tưởng tượng nói!
Thật là đáng yêu!
Cách đó không xa truyền đến tiếng than phiền.
"Bực bội quá đi!"
Một người gở cái đầu hoạt hình xuống, bác Phúc lập tức đi đến đạp cho một cước: "Đội vào! Không được tháo xuống!"
"..."
Người nọ không thể làm gì khác nên ngoan ngoãn đội vào.
"Đáng yêu quá! Thật là đáng yêu!"
Tiểu Bảo hưng phấn giang hai tay chạy đến ôm lấy lưng thỏ Judy: "Thỏ Judy! Thỏ Judy đúng không!"
"Còn có PO! Gấu Panda!"
"Oa! Cả gấu trắng nữa! Tôi thích gấu trắng!"
Tiểu Bảo hưng phấn kêu to.
Nhân vật hoạt hình cậu yêu thích đầy sân, cậu giống như chuột nhỏ ngã vào hũ gạo, sung sướng không nói thành lời!
Mới sáng sớm, Cố Cảnh Liên đã bị tiếng hô to gọi nhỏ của Tiểu Bảo đánh thức, giọng nói ngoài cửa sổ truyền đến: "Oa! Thỏ Judy, cậu có thể ký tên cho mình không? Mình là người hâm mộ của cậu! Cậu diễn "Crazy animal city" mình xem rất nhiều lần! Cậu là thần thượng của mình! Ôi thần tượng!"
"..."
Cố Cảnh Liên nhíu chặt mày, có hơi khó hiểu.
Anh xoay người xuống giường đi đến của sổ, vén màn cửa lên, nhìn thấy nhân vật hoạt hình đi lại đầy trong sân, mặt anh lập tức tối sầm!
Đám đàn em mà nhà họ Cố nuôi, lúc này đang mặc đồ hoạt hình đi tới đi lui trong sân.
Trên cây đầy bong bóng đủ màu và các dãy lụa...
Đây là đâu?
Phong cách trong trẻo lạnh lùng, cổ kính tràn đầy khí thế lập tức biến thành sân chơi thiếu nhi!
Cố Cảnh Liên: "..."
Anh đi đến thư phòng, nhìn thấy Sở Hà đang nằm trên ghế sofa, hai tay đặt sau đầu ngủ ngon lành.
Anh một cước đạp cô tỉnh giấc.
Sở Hà bật dậy, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt hầm hầm của Cố Cảnh Liên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm như đang hỏi tội!
"Anh làm gì vậy?"
Đầu óc cô mơ hồ, không hiểu chuyện gì: "Mới sáng sớm, sao lại tức giận như vậy?"
Vừa dứt lời, giọng của Tiểu Bảo lại truyền đến: "Gấu trắng! Cậu có thể cho mình ôm một cái không?"
"..."
Sở Hà vọt tới cửa sổ, con gấu trắng đang quét sân bị Tiểu Bảo ôm ngã chỏng vó xuống đất, chân và tay không ngừng quẩy đạp nhưng không thể ngồi dậy được!
Tiểu Bảo vất vả đỡ cậu ta dậy, cậu ta khom người định nhặt chổi nhưng vướng cái bụng bự nên không cách nào nhặt được, trông cực kỳ buồn cười!
Khó có thể tưởng tượng, bên trong đó là một người đàn ông dữ tợn!
Sở Hà lúng túng xoay người, Cố Cảnh Liên lạnh lùng khoanh tay, nhíu mày: "Cô làm nhà họ Cố trở thành như vậy đúng không?"
"Không... Không phải rất tốt sao?"
Sở Hà cười: "Nhìn con trai anh đi, vui biết bao nhiêu."
Cố Cảnh Liên: "..."
"Lâu lâu mới có một ngày mà!"
Cô lại nói: "Chờ qua sinh nhật là được rồi."
Cố Cảnh Liên hừ lạnh: "Trẻ con!"
"Trẻ con? Như vậy không tốt sao? Trẻ luôn thường thích những thứ như vậy mà!"
Sở Hà dừng lại, sau đó nói một cách ẩn ý: "Tôi còn nghe nói trẻ con thường rất thích bảy anh em hồ lô."
"..."
Mặt Cố Cảnh Liên lập tức tối đen, thẹn quá hóa giận: "Em nghe ai nói hả?"
"Hừ, nhìn xem, anh cũng thừa nhận còn gì? Lúc nhỏ anh còn ôm gấu Pooh ngủ đấy!"
Buổi tối nào đấy, bác Phúc uống hơi nhiều, kéo cô nói chuyện hồi còn bé của Cố Cảnh Liên.
Nghe nói, lúc anh bốn tuổi, rất mê phim hoạt hình.
Tom và Jerry cùng với Stuart Little, gấu Pooh, bảy anh em hồ lô và cảnh sát mèo mun rất nổi lúc đó, lúc đó Cố Cảnh Liên tuyên bố sau khi lớn lên muốn làm cảnh sát, chọc Cố lão gia tức điên. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc