Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 175

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Cái này không liên quan gì đến cô.” Cố Tinh Trạch lười nghe cô ta giải thích thêm, bỏ xuống một câu rồi ôm Vân Thi Thi rời đi.
Tần Chu thấy Cố Tinh Trạch rời khỏi, sắc mặt khẽ đổi, dặn dò Trịnh Duẫn dọn dẹp cục diện, rồi cũng vội vã rời đi.
Cố Tinh Trạch đưa Vân Thi Thi vào phòng làm việc tầng ba mươi của Hoàn Vũ.
Phòng làm việc của Cố Tinh Trạch rông khoảng 500 mét vuông, cả một tầng lớn như vậy đều là không gian của anh.
Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là phòng tiếp khác đơn giản mà sang trọng, trong phòng tiếp khách, bác sĩ tư nhân đã sớm chờ ở đó.
Ban nãy Tần Chu đã mau chóng liên lạc với bác sĩ tư nhân nội bộ của tòa nhà Hoàn Vũ.
Cố Tinh Trạch đưa Vân Thi Thi tới giường đơn sau tấm bình phong, xoay người nói: “Qua khám cho cô ấy đi!”
Bác sĩ quan sát sắc mặt, thấy vẻ mặt nôn nóng của Cố Tinh Trạch, hiểu được tầm quan trọng của người phụ nữ này với anh, vì thế không dám chậm trễ bước tới.
Vân Thi Thi để bác sĩ kiểm tra một phen, đưa ra kết luận là ứ đọng máu nhẹ, xử lý cũng đơn giản, khoảng mấy ngày là khỏi hẳn.
Sắc mặt lạnh lẽo của Cố Tinh Trạch mới dần thả lỏng.
“Cảm ơn anh, Cố Tinh Trạch...” Vân Thi Thi từ đáy lòng cảm kích nói.
Đối với chuyện xảy ra trong phòng tập vừa rồi, cô không nhắc tới một câu.
Tần Chu thấy Vân Thi Thi không có gì đáng ngại, anh ta cũng là người tinh tế, thấy vậy vội dẫn bác sĩ rời đi.
“Cạch.”
Cửa thang máy đóng chặt lại, phòng khách chìm trong im lặng.
Cố Tinh Trạch chầm chậm ngồi bên giường, ngước mắt nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Đau không?”
Ánh mắt của anh cẩn thận, dường như trong mắt anh, cô chính là thứ đồ quý báu dễ vỡ, nếu không tỉ mỉ che chở thì sẽ vỡ nát.
Vân Thi Thi lắc đầu: “Không đau.”
“Cậy mạnh.” Mi mắt Cố Tinh Trạch rủ xuống, có vẻ bó tay.
Ngay khi anh đang muốn nói lại thôi, Tần Chu lại gọi điện tới. Vẻ mặt anh không kiên nhẫn nhận điện thoại lạnh lùng nói: “Tốt nhất anh nên có chuyện cấp bách!”
Khóe môi Tần Chu co giật: “Là như này...buổi hẹn ăn cơm của Quý Lâm với anh, còn bảo dẫn theo Vân Thi Thi.”
“Không đi!”
Cánh tay cô bị thương, đi thế nào được?
“Về chuyện bộ phim.”
“Hôm nào hẹn sau!”
“Không được đâu...Mấy nhà sản xuất và nhà đầu tư đều ở đó rồi, anh cậu...cũng có mặt.”
Cố Cảnh Liên...
Chẳng lẽ vì chuyện Dương Thọ Trình sao?
Vẻ mặt Cố Tinh Trạch khẽ biến, thất thần trong giây lát, lập tức cúp điện thoại, đứng lên: “Em cứ nghỉ ngơi ở đây đi.”
Vân Thi Thi cũng vội đứng dậy theo: “Không cần, em có thể đi cùng anh!”
Thính lực của cô rất tốt, Cố Tinh Trạch nghe điện thoại lại không tránh cô, loáng thoáng nghe thấy Tần Chu muốn cô đi cùng.
Cố Tinh Trạch bất đắc dĩ nhìn về phía cô, ánh mắt nổi lên sự yêu thương và dịu dàng: “Nghe lời.”
Tuy chỉ hai chữ ngắn gọn, nhưng sự yêu chiều trên mặt anh khiến cô không có năng lực phản kháng.
Cố Cảnh Liên là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, anh không muốn để Vân Thi Thi xuất hiện ở nơi có anh ta.
Vân Thi Thi thỏa hiệp nói: “Được rồi.”
Cố Tinh Trạch thế này mới an tâm.
Nhưng khi xoay người định đi, Vân Thi Thi lại cũng bám theo, khẽ kéo vạt áo của anh: “Em vẫn nên đi cùng anh! Nhỡ đâu có chuyện gì quan trọng thì sao?”
Cố Tinh Trạch hơi trầm tư, cuối cùng gật đầu: “Ừ, vậy em phải nghe theo sự sắp xếp của anh.”
“Được.”
Vào khuya, gió đêm tê buốt.
Địa điểm chỗ hẹn là hội sở tư nhân của Đế Cung.
Hội sở tư nhân Đế Cung nằm trong trang viên Long Xuyên phồn hoa, nơi đây phong cảnh độc nhất vô nhị, tách biệt với sự ồn ào của thành phố, là nơi yên tĩnh hiếm có.
Nếu ở trăm năm trước, nơi đây từng là nơi tập trung nhà ở của quý tộc, mà nhà họ Cố có lịch sử hắc đạo trăm năm, thì vào thời ấy cũng là xuất thân từ quý tộc thế phiệt.
Theo sự thay đổi của thời đại, hôm nay, nơi đây đã trở thành nơi mà nhân dân thủ đô khát vọng chạm tới nhất nhưng không thể thành hiện thực. Ngay khi nơi đây giá tấc đất tấc vàng, dựa vào thế lực khó lường, nhà tổ của nhà họ Cố vẫn sừng sững chiếm giữ một vùng đất rộng.
Nhà họ Cố, dòng họ hắc đạo giàu có nhất, nằm trong ba gia tộc lớn nhất thủ đô, dù ngày nay đã trả qua trăm năm hưng suy, nhà họ Cố vẫn là một đại gia tộc uy phong trong giới hắc đạo, uy danh hiển hách, thanh danh truyền xa.
Một nửa giang sơn nhà họ Cố là hắc đạo, vì nhưng gia tộc khác kiêng kị nên từng có một thười kì cường thịnh huy hoàng.
Mười lăm năm trước, nhà họ Cố nội đấu, vì tranh vị trí gia chủ, dòng chi trưởng tranh giành nhau đầu rơi máu chảy, lưỡng bại câu thương*, bởi vậy thế lực bây giờ đã giảm bớt, thậm chí rơi xuống đáy vực.
Vì thế trong mười năm tròn, gia đình nhà họ Cố đã từng một lần tan rã.
Huyết mạch Nhà họ Cố cực kì ít, mấy năm đầu địa vị nhà họ Cố bất ổn, hai đứa con của gia chủ nhà họ Cố - Cố Liên Thành đều bị người ám sát hãm hại.
Về già mới có thêm con trai, ngoại trừ con trai trưởng Cố Cảnh Liên ra, ở bên ngoài Cố Liên Thành còn có một con vợ lẽ, Cố Tinh Trạch.
Con vợ lẽ, nói thẳng ra, đó là con trai riêng của Cố Liên Thành.
Cố Cảnh Liên do vợ cả của Cố Liên Thành sinh ra, là người thừa kế danh chính ngôn thuận, có điều tính tình Cố Cảnh Liên từ trước đến giờ quái đản kiêu ngạo, tuổi trẻ ngạo mạn, thái độ làm người không ai bì nổi, là thế hệ ngậm thìa vàng điển hình.
Còn Cố Tinh Trạch tuy nhỏ hơn Cố Cảnh Liên năm tuổi nhưng lại rất được Cố Liên Thành chiều chuộng, có điều trong gia đình có lịch sử trăm năm, chưa bao giờ có tiền lệ con vợ lẽ được chọn vào vị trí gia chủ.
Dù Cố Liên Thành có ý định đưa anh lên, chỉ sợ mấy đại trưởng lão sẽ cực lực phản đối.
Đối với nhà giàu hắc đạo trăm năm mà nói, rất chú trọng phân chia con cả con thứ.
Con vợ lẽ chính là con vợ lẽ, không thể đưa ra ánh sáng.
Trong xe, nét mặt Cố Tinh Trạch lạnh như băng nhìn khung cảnh không ngừng xẹt qua ngoài cửa sổ.
Thân phận của anh, từ trước tới giờ bị che lấp.
Thậm chí anh chẳng bao giờ có thể lấy thân phận đường đường chính chính bước vào nhà họ Cố.
Khoảng mười mấy năm trước Cố Liên Thành qua đời, Cố Tinh Trạch chỉ mới có mười tuổi.
Cố Cảnh Liên gọi anh đến, đưa cho anh tấm chi phiếu, cùng với vé máy bay ra nước ngoài.
Khi đó Cố Cảnh Liên thuận lợi kế thừa vị trí gia chủ của nhà họ Cố, dĩ nhiên trong mắt không chứa nổi một cây kim.
Cố Cảnh Liên đứng trong phòng sách, ngắn gọn thẳng thắn nói với anh.
“Đi học không cần chăm chỉ như vậy. Nếu ra nước ngoài học chuyên sâu, cậu cũng không cần nỗ lực quá đâu. Là con vợ lẽ của nhà họ Cố, cậu đừng cố mơ ước cao xa, cậu sống phải biết tiêu xài hoang phí thế nào, tha hồ vui chơi ra sao, dù sao tôi cũng sẽ cho cậu một khoản tiền cả đời tiêu không hết.”
Trên khuôn mặt cuồng vọng Cố Cảnh Liên đầy sự đùa cợt.
“Vốn tôi muốn tiêu diệt cậu, nhưng lúc cha lâm chung để lại di chúc, nể mặt mũi ông ấy, đưa cậu ra nước ngoài là sự nhân từ cuối cùng của tôi. Có điều cậu phải nhớ cho kĩ, gia chủ nhà họ Cố chỉ thuộc về tôi.”
Buổi nói chuyện lạnh lùng mà rành mạch.
Nếu không phải Cố Liên Thành trước khi ૮ɦếƭ có di chúc, trong mắt Cố Cảnh Liên tất không thể bỏ qua cho sự hiện hữu của cậu.
Ra nước ngoài, chỉ là một phương thức qua quýt của anh ta.
...
Mãi đến mười năm trước anh ra mắt, mới được lệnh đặc xá, lấy được tư cách bước lên lĩnh vực điện ảnh.
Địa vị và quyền thế của Cố Cảnh Liên đã vững chắc, bởi vậy không hề lo sợ sự trở về của cậu sẽ ςướק đi thứ thuộc về anh ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc