Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1748

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tất cả sự việc xảy ra ngày hôm qua càng giống như một cuộc chiến tràn ngập khói lửa.
Cô cố gắng cử động thân thể, xoay người xuống giường, mũi chân vừa chạm đất, sự đau đớn từ đù* truyền đến càng thêm rõ ràng.
Người đàn ông ૮ɦếƭ tiệt…
Sở Hà độc địa rủa thầm trong lòng rồi mới đi vào phòng tắm. Tấm gương bên trong phòng tắm soi rõ thân thể cô.
Áo ngủ bị xé rách trễ trên vai, làn da vốn trắng nõn trơn bóng nay thì chằng chịt vết cắn.
Không phải là dấu hôn mà dấu cắn, giống như dấu vết của côn trùng cắn, lộn xộn hết chỗ nói.
Ngoài vết cắn còn có vết xanh tím do lúc cô chống cự để lại.
Cố Cảnh Liên như một con sư tử cao ngạo vậy bắt cô phải phục tùng.
Dù cô không chống cự thì không thể không thừa nhận cô không phải là đối thủ của anh, ngay cả một chiêu của anh cô cũng không đỡ nổi.
Một người đàn ông thâm tàng bất lộ lại không ngờ chỉ một tay liền có thể áp chế cô.
Sở Hà không cam lòng thay áo ngủ, nhịn đau ngâm mình vào nước ấm, cô thay xong quần áo thì rời khỏi phòng, trùng hợp lại gặp phải bác Phúc.
“Sở Hà, chào buổi…”
Chữ “sáng” còn chưa kịp thốt ra bác Phúc đã nhìn thấy cần cổ lộ ở bên ngoài của cô, một loạt dấu vết đo đỏ mờ ám giống như bị tụ máu, làm ông suy nghĩ miên man.
Nghĩ đến hôm qua cô và Cố Cảnh Liên ở chung một phòng, lại nghĩ đến sáng nay khi đi ra ngoài trên cần cổ ông chủ cũng có những dấu vết như vậy.
Dù ông không nhìn kỹ, cũng không khó để tưởng tượng dấu vết này từ đâu mà có.
Bác Phúc nghĩ đến tối hôm qua ông chủ cùng Sở Hà làm việc đó, trong lòng ông không khỏi cực kì sung sướng, tất cả đều hiện hết trong mắt ông.
Ông nhìn xuống xúc động muốn hoan hô, ông ra vẻ rụt rè hỏi: “Tỉnh rồi sao, cô có ăn sáng không?”
Sở Hà thấy ông cứ tỏ vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt không ngừng nhìn về phía cổ cô, cô theo bản năng suy nghĩ, bộ đồ này có thể che khuất những dấu vết đó không, không lẽ có những dấu vết gì kì lạ sao?
Cô lập tức lấy tay che lại, nhưng càng làm như vậy thì càng giấu đầu lòi đuôi.
Bác Phúc sắp không nhịn được cười rồi, muốn nhịn nhưng khóe môi lại hận không thể nhếch lên trời: “Ặc… Tiểu Bảo đã tỉnh rồi, nó đang ăn sáng đó.”
“Còn Cố Cảnh Liên?”
Sở Hà giận đến không không siết chặt nắm tay, căm giận hỏi: “Anh ta ở đâu?”
“Ông chủ… ặc… sớm đã ra ngoài rồi.”
“Khốn kiếp!” Sở Hà nhìn không được mắng một câu, tâm trạng xấu hổ cùng tức giận nhưng núi lửa sắp phun trào.
Bác Phúc tốt bụng nhắc nhở: “Ăn sáng đi, tôi nghe bụng cô kêu vài lần rồi chắc là đói lắm phải không.”
Tối hôm qua gắng sức như vậy nhất định là đã tiêu hao hết thể lực rồi bây giờ tỉnh lại chắc sẽ rất đói bụng.
Sở Hà sao lại không nghe ra ý tứ trong lời của ông, nhịn không được lườm ông một cái: “Bác Phúc…”
“… Có tôi.”
“Bác có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa đúng không?”
Cô tức giận hỏi: “Có ý gì đây?”
Bác Phúc lập tức nghiêm túc nói: “Có sao? Tôi nào có vui sướng khi người khác gặp họa?”
Còn nói không có vui sướng khi người khác gặp họa?
Khóe miệng cong đến độ có thể treo được chai nước tương luôn rồi đó.
Bác Phúc cười ha hả, lập tức nói: “Nhanh xuống dưới ăn sáng đi.”
Ông già này thế mà trong vòng ba giây đã biến mất không tung tích.
Sở Hà nhịn xuống sự tức giận đi xuống lầu, liền nhìn thấy bác Phúc ghé bên tai Tiểu Bảo nói nhỏ cái gì đó, Tiểu Bảo nghe xong liền nở nụ cười.
Sở Hà hỏi: “Hai người đang thì thầm chuyện gì đó?”
Tiểu Bảo lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nhìn cười, bác Phúc cũng lập tức đứng ở một bên, một lời cũng không nói.
Sở Hà đi đến, cảnh giác liếc mắt nhìn bọn họ, lúc này mới đi đến trước bàn ăn, vươn tay lấy sandwich cùng sữa rồi nói một câu: “Không còn sớm nữa mẹ phải đi làm rồi, con đừng có đi học trễ đó.”
Nói xong Sở Hà liền đi.
Cô vừa bước chân đi Tiểu Bảo liền kích động đứng dậy nói với bác Phúc: “Thật vậy sao?”
“Đương nhiên là thật.”
Bác Phúc vui mừng nói: “Nói không chừng không bao lâu mẹ con sẽ sinh cho con một đứa em trai đó.”
Tiểu Bảo vừa nghe xong trong lòng có chút không vui.
Bác Phúc nhìn sắc mặt cậu liền thấy cậu có vẻ mặt không muốn, có chút ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Mẹ con sinh thêm em trai cho con, Tiểu Bảo con không vui sao?”
Tiểu Bảo rầu rĩ không vui: “Con muốn là một em gái.”
“Em gái?”
Bác Phúc có chút bất ngờ: “Sinh thêm một em trai tốt biết bao nhiêu? Nếu như vậy em trai có thể chơi cùng con.”
“Con thích một em gái đáng yêu như Sinh Nhi cơ.”
Tiểu Bảo bĩu môi nói: “Em gái đáng yêu hơn.”
Bác Phúc nghe xong cũng nói: “Dù là anh trai hay em gái ông đều thích.”
“Đúng vậy.”
Tiểu Bảo cũng nói: “Chỉ cần là mẹ và ba sinh thì em gái và em trai đều được. Sau này con sẽ làm anh trai đó.”
Ngay tại lúc bác Phúc cùng Tiểu Bảo đang chìm đắm trong giấc mộng “em trai” “em gái”…
Trước khi đi làm Sở Hà đã đi đến tiệm thuốc mua thuốc ***.
Xong lại mua thêm một chai nước suối trực tiếp uống thuốc.
Tính đi tính lại tuy rằng Sở Hà đang trong kì an toàn nhưng cô vẫn lo lắng.
Tên đàn ông ૮ɦếƭ tiệt…
Tối qua có phải anh ta ăn nhầm thuốc gì đó nên mới lên cơn thần kinh.
Sở Hà vừa vào trong cục, ngồi vào vị trí bỗng nhiên nhớ đến cái gì, kéo ngăn kéo ra thấy giấy chứng nhận kết hôn như cũ nằm ở đó, cô lại đóng ngăn kéo lại.

Buổi chiều, cô nhận được cấp trên ra lệnh cô phải đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, bắt một nghi phạm.
Vừa mới đem phạm nhân đi phòng thẩm vấn lại nhận được điện thoại của Tình Tuyết.
“Sở Hà, đêm nay có rảnh không? Bọn mình lâu rồi không gặp cậu có khỏe không?”
Nghe được tiếng của Tình Tuyết trên mặt Sở Hà không khỏi hiện lên ý cười: “Được, hiện tại mình đang làm khoảng sáu giờ trở đi thì rảnh.”
“Ồ, vậy… cậu làm tiếp đi lát nữa mình đón cậu.”
“Cậu đến đón mình?”
Sở Hà cười cười nhưng cũng không từ chối nói địa chỉ.
Sáu giờ tối, Mạnh Tình Tuyết ngơ ngác đứng trước cục công an, thấy Sở Hà đã thay đổi thường phục đi ra, trên mặt cô trong chốc lát sững sờ không kịp phản ứng lại.
Cô ấy… làm ở đội chống tội phạm?
Nếu cô nhớ không lầm thì Tiểu Bảo nói cha của nó… không phải Cố Cảnh Liên của Cố gia sao?
Đây là cha làm xã hội đen, mẹ làm chống tội phạm.
Cái này cũng… quá tuyệt rồi.
Sở Hà nhìn thấy cô trong lòng vui mừng liền đi đến ôm lấy cô.
Hai người đã lâu không gặp, hai bên đều rất nhớ nhau.
Lúc đầu khi Sở Hà quyết định ở lại Cố gia thì cô rất khó có thể tự do ra ngoài.
Nhờ bác Phúc nói Mạnh Tình Tuyết mới biết, Sở Hà không được sự cho phép thì không được ra ngoài, cho nên cô không có cách nào gặp Sở Hà.
Sau này Cố Cảnh Liên không còn cấm túc Sở Hà nữa, nhưng lúc đó cô lại vừa mới sinh con xong đang trong thời gian ở cũ, con phải cho con Pu' bằng sữa mẹ, chăm sóc con cái, bận rộn nên cũng khó có thể đi ra ngoài
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc