Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1747

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nói đến điểm này, Cố Cảnh Liên vô cùng không vui.
Cô gái này, trước giờ luôn tránh né chiếc giường của anh, cứ như nó rất bẩn, lại sợ anh như sợ rắn.
Chẳng lẽ anh có thể như mãnh thú ăn thịt cô sao?
Cố Cảnh Liên đi vào phòng ngủ, liền nhìn thấy dưới ánh đèn là Sở Hà đang ôm gối, bá đạo chiếm cứ lấy chiếc giường của anh.
Chiếc giường này là đặc biệt chế tạo riêng cho anh, rộng 3 mét, dài 3 mét. Một chiếc giường lớn như vậy nhưng nhìn có vẻ vẫn không đủ để cho cô lăn tới lăn lui.
Tướng ngủ của cô gái này thật đáng sợ.
Anh bình luận như vậy, rồi đi đến đầu giường nhẹ nhàng ngồi xuống.
Chiếc giường mềm mại, vừa ngồi xuống là như muốn lún sâu vào.
Cố Cảnh Liên cúi đầu, quan sát dung nhan khi ngủ của Sở Hà, ánh mắt như cô đặc lại.
Cô mặc áo ngủ, vì tư thế ngủ quá hời hợt nên đôi chân dài ngọc ngà bị lộ ra ngoài, da trắng như tuyết. Dưới ánh đèn lại càng mang đến một cảm giác mềm mại như ngọc.
Cô nhắm chặt mắt, trên làn da không tì vết, hàng lông mi dài, chiếc môi đỏ xinh, làn tóc đen nhánh hơi rối, thật là một khung cảnh xinh đẹp xa hoa.
Trước đây cô rất gầy, đến mức má có hơi hóp.
Nhưng gần đây do bác Phúc thường xuyên bồi dưỡng, nào cá nào thịt, cuối cùng cũng khiến cô có chút da thịt. Gương mặt tuy vẫn chỉ nhỏ bằng bàn tay, nhưng cũng không đến nỗi gầy và tiều tụy như trước kia.
Chỉ là, ánh mắt của anh chỉ có thể tập trung vào phần xương quai xanh của cô, thật là sâu quá. Vóc dáng của cô lúc vẫn còn rất gầy.
Sở Hà yên tĩnh nhắm mắt, tiếng thở nhỏ đều dường như không nghe thấy.
Cô khi ngủ cũng xem như là im lặng, vì thế càng không làm ảnh hưởng tới nét đẹp của cô khi này.
Mặt của Cố Cảnh Liên tối lại vài phần.
Cơ thể anh theo đó lại có vài phần cảm ứng.
Đã bao lâu rồi, anh chưa từng ngắm nhìn một cô gái nào như vậy. Cô dường như ý thức được gì đó, đang ngủ yên thì dần dần tỉnh giấc.
Cố Cảnh Liên bất giấc đưa tay nhẹ nhàng vén lọn tóc trên má của cô sang phía sau, đầu ngón tay lành lạnh vừa chạm vào da cô, Sở Hà đã tỉnh giấc, mở to mắt!
Cô mở mắt cũng trùng hợp là nhìn vào mắt của anh cũng đang nhìn cô. Vốn dĩ mới tỉnh ngủ vẫn còn ௱ôЛƓ lung, nhưng cũng vì bắt gặp ánh mắt của anh đã làm cho cô bừng tỉnh lại!
“Anh… anh lại gì vậy?”
Lời còn chưa dứt, Cố Cảnh Liên đã nghiêng người xuống, cơ thể to lớn áp chặt xuống người cô.
“Anh…”
Sở Hà sợ đến mức líu lưỡi, hô hấp trở nên gấp rút.
“Cố Cảnh Liên, anh làm gì thế?”
“Ngủ.”
Anh lạnh lùng nói một câu, khiến cho Sở Hà sợ chết khiếp: “Anh… anh không phải là ngủ ở ngoài sofa sao?”
“Tôi có nói mình ngủ ngoài sofa à?” Anh hỏi lại một câu, khiến cho Sở Hà phải câm lặng.
Anh… hình như không có nói vậy!
Nhưng mà, khi nãy…
Sở Hà nghi ngờ nheo mắt lại: “Khi nãy không phải là anh giả vờ ngủ đấy chứ?”
Lúc cần thông minh thì không thông minh, lúc không cần thông minh thì đầu óc lại sáng sủa đến thế.
Cố Cảnh Liên nhíu mày: “Chúng ta là vợ chồng, ngủ chung giường thì có sao.”
“Vợ chồng?”
Sở Hà cười lạnh: “Đăng ký kết hôn thì tính là vợ chồng sao?”
“Chẳng lẽ không tính?”
“…”
Sở Hà thẹn quá thành giận: “Cố Cảnh Liên, anh đừng có quên! Chúng ta đi đăng ký kết hôn là tại vì sao?”
“Không cần cô nhắc.”
Cố Cảnh Liên lại càng áp sát cô, chiếc mũi cao gần như chạm vào má. Ánh mắt quyến rũ khiến người ta không thể nào né tránh.
Cố Cảnh Liên tiếp tục tiến gần đến cô, cái mũi cao thẳng của anh gẩn như đặt lên má của cô.
Hơi thở cực nóng không ngừng phà lên làn da của cô, tiếng thở nhẹ nhàng mà tràn ngập chất riêng biệt nam tính không ngừng truyền vào tai.
Sở Hà hỏi: “Anh… anh muốn làm gì?”
“Thật sự không biết, hay giả vờ không biết?”
Ngón tay dài của Cố Cảnh Liên nhẹ nhàng lướt qua đôi môi, đôi mắt của cô: “Đương nhiên là thực hiện nghĩa vụ mà người chồng nên làm.”
“…”
Sở Hà phải cảm thấy may mắn bởi vì trong miệng mình không có nước, chứ nếu không sớm đã vì câu nói của anh mà phun ra rồi.
"Nghĩa vụ?"
Cô lúng túng hỏi: “Anh cần thực hiện nghĩa vụ gì?”
Lời còn chưa nói xong Cố Cảnh Liên bỗng cúi đầu xuống, đôi môi hơi lạnh của anh phủ lên đôi môi hơi mở ra của cô.
Gần như không do dự, cạy mở hàm răng của cô.
Sở Hà kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn, anh bỗng nhiên hôn cô làm cô không có thời gian để phản ứng.
Anh ta đang làm cái gì vậy?
Anh ta…
Anh ta hôn cô?
Một Cố Cảnh Liên luôn ưa sự sạch sẽ lại đang hôn môi cô.
Vẫn còn đang chìm trong sự sợ hãi nên cô vẫn chưa phản ứng lại, cho đến khi cô cảm nhận được bàn tay mang theo hơi ấm của anh đang sờ sau lưng cô, Sở Hà lập tức đẩy anh ra. Nhưng vừa đẩy người anh ra chưa được bao lâu Cố Cảnh Liên lại một lần nữa đè xuống, sớm đã đoán được cô sẽ chống cự, ngay lúc Sở Hà đang vung nắm đấm lên còn chưa kịp chạm đến mặt của anh liền bị anh dùng một tay bắt chéo hai tay ra sau lưng.
Nhất thời Sở Hà cảm thấy cực kỳ xấu hổ cho dù giãy giụa ra sao anh vẫn kìm chặt cô như cũ, cô căn bản là không có đường chống cự.
"Buông ra!"
Cô tức giận hét lên một tiếng, uốn cong đầu gối muốn đá vào lưng của anh, nhưng Cố Cảnh Liên không thèm để ý công phu mèo cào của cô vào mắt, anh dùng chân áp chế.
Với tư thế này ngay cả đường giãy giụa cô cũng không có.
"Cố Cảnh Liên…"
Cô nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung dữ nhìn anh.
Cố Cảnh Liên chậm rãi nói: “Xem ra sáu năm trước cô vẫn chưa nếm đủ đau khổ.”
"Đau khổ?"
Sở Hà nhướng mi nhìn chằm chằm anh.
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nhếch môi, đôi môi dán vào bên tai cô, sâu xa nói: “Nói về tài nghệ, cô không phải đối thủ của tôi.”

Hơi thở như phảng phất bên tai, cô bất giác trở nên cực kỳ mẫn cảm, cô co người lại, tất cả lỗ chân lông trên người đều như mở ra.
“Cố Cảnh Liên tôi cảnh cáo anh, nếu hôm nay anh ᴆụng đến tôi…”
Người đàn ông đánh gãy lời cô: “Cô nên hiểu rõ tôi.”
"…?" Sở Hà nghi ngờ trừng mắt nhìn anh.
Lại nghe anh nhả từng chữ từng chữ: “Tôi ghét nhất kiểu khiêu khích này.”
Nói xong anh hạ thân xuống chỉ còn một bước nữa là có thể thành công.
Sở Hà phản kháng kịch liệt nhưng vẫn bị anh dùng lực kiềm chế.
Cố Cảnh Liên nói: “Sáu năm trước không phải chúng ta đã làm qua một lần rồi sao, cô đừng tỏ vẻ nữa.”
“Anh…”
Sở Hà không kịp nói gì liền cảm nhận được một trận khác thường, mồ hôi lạnh gần như đều tuôn ra…

Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, Sở Hà đã bị ánh nắng ban mai làm giật mình tỉnh giấc.
Cô nhíu chặt lông mày, mở mắt ra hồi phục lại ý thức lập tức cảm nhận được sự đau đớn trên thân thể, vô cùng rõ ràng từ dây thần kinh truyền đến.
Cảm giác về sự đau đớn của cô luôn nhạy bén nhưng phải là cơn đau rất lớn, trước đây cô từng bị thương khi bị một viên đạn xuyên qua cánh tay và dựa vào ý chí mà đi bộ xuyên qua rừng mưa nhiệt đới.
Cũng như sự đau đớn trên người hôm nay, nhưng lại không giống những lần bị thương trước đây.
Sở Hà ngồi dậy nhìn phía bên cạnh đã không còn ai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc