Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1746

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Sở Hà nói thầm trong bụng: Không phải là còn đang giận đấy chứ?
Tuy rằng cô cũng không biết anh đang giận cái gì.
Người đàn ông này trước giờ đều mưa nắng thất thường.
Tiểu Bảo cũng không biết vì sao mà đặc biệt nhiệt tình, ánh mắt tinh nghịch cứ đảo tới đảo lui, lập tức nói: “Cũng không còn sớm nữa rồi, cha đi ngủ sớm đi nhé!”
Sở Hà có lòng tốt nhắc nhở cậu: “Tiểu Bảo, bây giờ mới có sáu giờ rưỡi!”
“Vậy cũng trễ rồi mà!”
Cố Cảnh Liên nhướng mày nhìn cậu, tùy tiện ném chén cơm lên bàn rồi đứng dậy đi lên lầu.
Tiểu Bảo thấy vậy cũng xoay đầu nói với Sở Hà: “Mẹ, cũng trễ rồi, mẹ cũng đi nghỉ sớm đi nhé!”
Sở Hà: “…”
Đã bảo là bây giờ mới có sáu giờ rưỡi.
Ngủ sớm như vậy cũng ngủ không được mà?
Nhưng bị Tiểu Bảo giục, Sở Hà cũng đứng dậy lên lầu.
Tiểu Bảo lập tức theo đuôi, nhìn thấy Sở Hà ôm chăn mền bước vào phòng Tiểu Bảo, cậu liền chạy tới chặn trước cửa phòng, nói một cách chắc chắn: “Không được vào!”
“…”
Sở Hà ngạc nhiên: “Con làm gì vậy?”
“Mẹ, mẹ quên Tiểu Bảo đã nói gì rồi à?”
Tiểu Bảo hắng giọng, nghiêm trang nói: “Tiểu Bảo đã nói, muốn ngủ một mình! Cái này là tự lập, xin mẹ tôn trọng Tiểu Bảo.”
“Tôn…”
Sở Hà suýt nữa thì cắn phải lưỡi của mình.
Hơ.
Thật là ghê gớm.
Mới học mẫu giáo mà thằng nhóc này đã hiểu cái gọi là tôn trọng sao?
“Mẹ không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?”
Tiểu Bảo cũng trừng mắt: “Mẹ, mẹ bây giờ đã là người có chồng rồi, đương nhiên là phải ngủ chung với chồng chứ! Con thấy cha mẹ người ta buổi tối đều ngủ chung với nhau!”
Sở Hà: “… Con nhiệt tình bảo cha mẹ ngủ chung như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Con không biết, con không biết đâu! Dù sao thì con cũng không muốn mẹ ngủ chung với con!”
Tiểu Bảo nói xong liền “rầm” một cái đóng cửa lại, để lại Sở Hà lẻ loi đứng ngoài cửa.
“Tiểu Bảo!”
Sở Hà tức giận đạp cửa: “Mẹ đếm đến ba, con phải mở cửa cho mẹ, 1!, 2…”
Còn chưa đếm xong, cô đã nghe tiếng cạch cạch từ bên trọng, cậu đã khóa cả cửa luôn rồi!
Sở Hà: “…”
Tên nhóc này, muốn bị ăn đòn đúng không?
Cô đứng ngoài cửa thuyết phục, nhưng cho dù Sở Hà khuyên như thế nào, thậm chí là dùng uy lực hay lợi ích để dụ dỗ, Tiểu Bảo cũng không có vẻ gì là muốn mở cửa.
Không biết làm thế nào, Sở Hà ôm chăn mền đến trước cửa phòng Cố Cảnh Liên. Nhìn thấy cửa mở, cô ghé nhìn vào bên trong thăm dò, nhưng lại nhìn thấy một bóng đen xuất hiện ở trước cửa.
Cửa bị mở ra từ bên trong.
Cố Cảnh Liên đang mặc áo choàng tắm đứng ở cửa, ánh mắt lãnh đạm nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thập phần xấu hổ.
Sở Hà xấu hổ đứng thẳng dậy, ôm chăn mền, có chút quẫn bách nói: “Tối nên… có thể cho tôi mượn sofa để ngủ không?”
Cô không dám nhìn sắc mặt Cố Cảnh Liên, còn tưởng rằng giây tiếp theo tên đại ma vương nhất định sẽ “hứ” một tiếng rồi để mặc cô ở ngoài cửa.
Thế nhưng Cố Cảnh Liên mặt không biến sắc đi rồi, để cửa như vậy mà không đóng lại.
Sở Hà ôm chăn mền vào, nhìn thấy anh ta đang đi về phía sofa, tay còn đang phẩy phẩy tóc. Anh vừa tắm xong, tóc còn chưa khô.
Anh không có thói quen dùng máy sấy tóc, vì thế phải chờ cho tóc khô tự nhiên.
Vào lúc này, anh thường hay đọc sách.
Sở Hà bây giờ mới phát hiện, trên khắp tường của anh đều là những kệ sách. Thông thường ở nhà người khác, các kệ sách đều để trống, chỉ để vật trang trí.
Nhưng trên kệ sách của Cố Cảnh Liên lại toàn là sách, sách tiếng nước nào cũng có.
Thật không ngờ anh lại thích đọc sách như vậy.
Cố Cảnh Liên dường như nhận ra cô đang không ngừng quan sát mình, không khỏi nghi ngờ nhướng mày, sau một lúc mới phản ứng, lập tức nhỏm dậy đứng sang một bên, đi vào phòng thay quần áo, bắt đầu tìm đồ ngủ.
Cô cầm đồ ngủ bước vào phòng tắm, khóa cửa lại.
Cô vốn không có thói quen khóa cửa, chỉ có điều đang ở chung phòng với anh, vẫn nên lấy an toàn làm trọng, khóa trái cửa vẫn tốt hơn.
Khi cô tắm xong bước ra ngoài, vừa ra đến phòng đọc sách định ngủ ở trên sofa, ngày mai tìm cách khác, thì đã nhìn thấy Cố Cảnh Liên đang khoác tay trước ngực, ngồi tựa trên sofa, mắt nhắm lại, cũng không biết đang thật hay giả vờ, hay là đã ngủ rồi?
Dám chiếm lấy địa bàn của cô!
Đã bảo là cho cô ngủ trên sofa mà?
Anh ta cứ như vậy mà chiếm lấy sofa sao?
Sở Hà mím chặt môi, đi đến trước mặt anh, cúi người dò xét.
“Cố Cảnh Liên…”
“…”
Cô lớn tiếng hơn một chút: “Cố Cảnh Liên?:
“…”
Sở Hà không nói gì đứng thẳng dậy, thì ra anh ấy thật đã ngủ rồi.
Có điều, trước giờ người đàn ông này luôn cảnh giác, sao bây giờ gọi mãi cũng không dậy, ngủ say như heo chết vậy.
Chẳng lẽ là giả vờ ngủ?
Sở Hà đưa tay đập bộp bộp mấy cái trước mặt anh, Cố Cảnh Liên vẫn nhắm mắt, không chút phản ứng.
Lông mi dày của anh đan lại với nhau, khi anh nhắm mắt làm lộ ra hàng mi dài trông thật mê hoặc, trước mặt cô là một người đàn ông rất đẹp.
Sở Hà sờ cằm, nheo mắt quan sát anh.
Ngũ quan của Cố Cảnh Liên tuyệt đối là nhan sắc tuyệt đỉnh, có điều, Sở Hà không phải là người thích yêu đương, cũng không phải thuộc tuýp người thích ngoại hình, cho dù là khi Cố Cảnh Liên nhắm mắt, dáng vẻ có anh tuấn đến mức nào đi nữa cũng không thể làm cô rung động.
Thậm chí trong lòng cô cũng không có chút suy chuyển nào.
Đối với cô, chính xác thì cho dù Cố Cảnh Liên có đẹp đến đâu cũng không có khác biệt gì so với Lý Hiểu Phong.
Trông thấy dung nhan khi ngủ của anh, Sở Hà chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Lông mi của anh ta thật dài.
“Thôi kệ vậy! Anh muốn ngủ sofa thì tôi nhường cho anh được chưa?”
Sở Hà lầm bầm nói một câu, tiện tay quẳng mớ chăn mền của mình xuống người anh, sau đó quay người đi vào phòng.
Nằm trên chiếc giường rộng tênh, Sở Hà giang rộng chân tay, vô cùng thích thú!
Trời ạ, cái giường này nằm thật là sướng!
Còn mềm hơn so với giường của Tiểu Bảo.
Giường của Cố Cảnh Liên, ngoài chiếc nệm được sản xuất với chất lượng hàng đầu ra còn có bộ chăn gối cao cấp, nằm trên đó như bị lún xuống, không cứng chút nào.
Độ mềm của chiếc giường khiến cho từng đường cong của cơ thể đều được ôm gọn, vô cùng thoải mái. Nằm lên một cái liền không nỡ động đậy.
Sở Hà thích thú đến độ mười ngón tay dần dần đều xòe ra.
Cô ôm gối vào trong lòng, nắm mắt lại rồi nhanh chóng thiếp đi.
Mặc dù cô không hay ngủ sâu, nhưng lại rất nhanh có thể ngủ thiếp đi, đây là một loại thể chất khá kỳ quái.
Cố Cảnh Liên từng bình luận cô, có lúc thì tinh minh như thần, có lúc thì đầu óc đơn giản.
Có điều chỉ vài phút sau, cô đã ngủ rất say rồi.
Trong phòng đọc sách, vẫn có một ngọn đèn sáng.
Trên sofa, Cố Cảnh Liên đã mở mắt, tháo đồ bịt mắt của mình, nhìn thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng, bèn đứng dậy.
Trong dự liệu của anh, cô lại sẽ đòi ngủ ở sofa, vì thế nếu anh không giả vời ngủ thì làm sao cô có thể ngoan ngoãn leo lên giường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc