Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1745

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Ưm…”
Bác Phúc lập tức hắng giọng nói: “Tôi còn có việc phải làm.”
Nói xong liền quay người đi mất.
Bác Phúc chuẩn bị đi giáo huấn đám nhóc đó, dám mách với ông chủ việc ông đã lan truyền chuyện ông chủ đi đăng ký kết hôn ra ngoài.
Qua việc này, đắc tội với ông chủ, mấy ngày nay ông sẽ không được xuất hiện trước mặt anh!
Bác Phúc ra ngoài mà không đóng cửa.
Cố Cảnh Liên quay đầu lại đã thấy Tiểu Bảo mang bộ mặt trông chờ: “Tiếp tục chơi đi! Tiếp tục chơi đi cha! Trò này hay quá!”
Còn vui hơn cả chơi điện tử!
Quan trọng là, bất kể là trò chơi gì, chỉ cần được chơi cùng Cố Cảnh Liên, Tiểu Bảo sẽ cảm thấy rất vui.
Cậu rất thích thời gian được cùng chơi với Cố Cảnh Liên, cho dù trò chơi có chán thế nào đi nữa cũng cảm thấy thú vị.
Cố Cảnh Liên lại lãnh đạm nói: “Không chơi nữa.”
“Tại sao ạ?”
Tiểu Bảo thất vọng, gục đầu, giọng ấm ức nói: “Tại sao lại không chơi nữa ạ?”
“Cha có việc bận.”
“Ừm…”
Tiểu Bảo có thể hiểu ánh mắt của người khác, liền tỏ vẻ thông hiểu nói nhỏ: “Vậy con đi tìm bác Phúc chơi!”
Nói rồi, cậu đứng dậy mang đĩa bánh hoa hồng chạy đi tìm bác Phúc.
Cố Cảnh Liên đột nhiên đứng dậy, chậm rãi bước đến trước bàn làm việc, như nhớ ra việc gì đó, anh từ từ mở ngăn kéo ra. Trong ngăn kéo có một sống sổ sách, trên đó là một tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ.
Ba chữ thiếp vàng bên trên thật lóa mắt.
Cố Cảnh Liên ngồi xuống ghế, tiện tạy cầm giấy chứng nhận kết hôn lên, nhẹ nhàng mở ra, đập vào mắt là ảnh cưới của anh và Sở Hà.
Trong ảnh, anh khoác vai Sở Hà, mặt hướng về ống kính, mặt lạnh lùng, ánh mắt thì u ám vô tận.
Thì ra, trong mắt người khác, hình tượng của anh là như vậy.
Cố Cảnh Liên vô ý giơ ngón tay ra vuốt vuốt mặt, có chút bất ngờ.
Anh rất ý khi soi gương, vì thế từ trong ảnh có thể trực quan nhận ra, thì ra gương mặt âm u của anh lại lạnh lùng như thế.
Chẳng trách từ lúc mới vào Cố gia, Tiểu Bảo đã trốn tránh anh, bộ dạng cứ như đang sợ.
Bên cạnh anh, Sở Hà rõ ràng là đang bị anh kéo sát, có chút không biết làm sao, lại như cố gắng phối hợp để cười, khiến cho nụ cười có chút gượng gạo.
Cười thật gượng gạo.
Thậm chí có chút không tình nguyện.
Không tình nguyện?
Cố Cảnh Liên không khỏi nhíu mày, ánh mắt tập trung vào gương mặt không tự nhiên của Sở Hà trong ảnh, trong lòng dâng lên một nỗi bức bối.
Anh nhìn quá chăm chú, đến nỗi không chú ý đến tiếng bước chân đang truyền tới.
Sở Hà vừa đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Cố Cảnh Liên đang cầm giấy chứng nhận kết hôn, cứ nhìn chằm chằm vào đó, môi đang mím lại như đang suy nghĩ.
“Giấy chứng nhận kết hôn có gì hay lắm à?”
Lời còn chưa dứt đã làm giật mình người đàn ông kia.
Cố Cảnh Liên gấp lại tờ chứng nhận kết hôn theo quán tính rồi quẳng vào ngăn kéo. Anh nhìn Sở Hà rồi chau mày nói: “Ai cho cô vào thế.”
Ý anh là, sao cô lại vào mà không gõ cửa.
Sở Hà bắt chéo tay, ra hiệu là cửa không đóng: “Cửa không đóng, tôi tưởng không có ai.”
Cố Cảnh Liên: “…”
Sở Hà nhìn vẻ mặt có chút giận dỗi của anh, lại cảm thấy buồn cười: “Vừa vào đã thấy anh nhìn chằm chằm vào tờ đăng ký kết hôn. Sao? Trên đó có gì hay à?”
Nói xong, cô bước qua để xem trên giấy chứng nhận của anh và của cô có gì khác nhau.
Cố Cảnh Liên đóng ngăn kéo lại, ngăn ánh mắt đang hiếu kỳ của cô.
Sở Hà nhíu mày: “Làm gì vậy? Phòng ăn trộm à?”
Sở Hà nhíu mày: “Làm gì vậy? Phòng ăn trộm à?”
“Giấy chứng nhận của cô đâu?”
Cố Cảnh Liên nhướng mày đột nhiên hỏi: “Lấy ra đây.”
“Để làm gì?”
Cô cảnh giác trừng mắt với anh, vừa nhắc tới giấy chứng nhận kết hôn, cô mới nhớ, sờ vào túi áo, lúc này mới phản ứng. Giấy chứng nhận kết hôn đường như là để trong ngăn kéo trên bàn làm việc, quên mang về mất rồi.
“Ừm…”
Cô chớp mắt một cách gượng gạo.
Cố Cảnh Liên nhìn thấy bộ dạng cô như vậy, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Giấy chứng nhận kết hôn đâu?”
“Quên rồi.”
"Quên?"
Thứ quan trọng như vậy mà cô lại quên?
Sở Hà giải thích: “Hình như là để trong ngăn kéo bàn làm việc, quên mang về rồi.”
Cố Cảnh Liên: “…”
Sắc mặt anh trầm xuống, rõ ràng là không vui.
Sở Hà sờ sờ sau gáy, có chút chẳng để tâm nói: “Dù sao thì cũng không phải thứ gì quan trọng! Anh cần nó làm gì?”
“Thứ không quan trọng?”
Cố Cảnh Liên lập lại lời cô nói, sắc mặt lại càng tối hơn, anh đứng dậy tới gần cô, sự bực bội trong ánh mắt càng lúc càng rõ rệt!
Sở Hà lui về phía sau, dựa sát vào tường, đã không còn chỗ để lùi nữa.
Cô cảnh giác quan sát Cố Cảnh Liên, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ là thứ quan trọng sao? Dù sao thì để trong ngăn kéo cũng đâu có ai lấy.”
Cố Cảnh Liên trừng mắt nhìn cô không chút thiện ý, qua một hồi lâu, anh lạnh lùng bỉu môi, cười lạnh nói: “Không quan trọng?”
“… Quan trọng.” Sở Hà nếu như còn không hiểu sắc mặt này của anh mang ý nghĩa gì, thì nhiều năm làm cảnh sát vừa qua của cô xem như uổng phí.
Thế nhưng cô vẫn không hiểu, chẳng qua chỉ là một tờ giấy chứng nhận kết hôn để quên, anh ta trông khó coi như vậy để làm gì?
Cô thật sự không nghĩ ra, giấy chứng nhận kết hôn thì có gì quan trọng.
Cố Cảnh Liên nhìn cô rồi lạnh lùng nói: “Cô kết hôn với tôi, có cảm tưởng gì?”
“…”
Đây là bài tập hè của học sinh tiểu học, xem phim rồi viết cảm nhận, còn cần phải cảm tưởng nữa sao?
Cảm tưởng duy nhất đó chính là…
“Thật phiền phức.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Cố Cảnh Liên lại càng lạnh băng hơn.
“Phiền phức?”
“Tôi tưởng làm giấy đăng ký kết hôn thì trình tự đơn giản lắm, không ngờ lại phiền phức như vậy, làm lỡ biết bao nhiêu thời gian của tôi.”
Sở Hà bất mãn thao thao nói: “Hại tôi đi trễ, tiền thưởng của cả tháng gần như đi tong.”
Trong mắt Cố Cảnh Liên như có ngàn mũi dao, như muốn đâm vào cô.
Sở Hà càng lúc càng cảm nhận có gì không đúng, thắc mắc hỏi: “Cố Cảnh Liên, anh rốt cuộc làm sao thế? Bộ dạng cứ như sắp cắn người vậy.”
Cố Cảnh Liên nhìn cô thật lâu, lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay ngoắt đi.
Sở Hà không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào dáng lưng anh, qua thật lâu mới dám thỏ thẻ nói: “Anh ta bị bệnh gì vậy? Đồ thần kinh!”

Bữa tối.
Tâm trạng Tiểu Bảo không biết vì lý do gì mà đặc biệt tốt, có là do cuối cùng thì tâm sự của nó cũng được gỡ bỏ, vì thế mà ăn cũng ngon miệng hơn, nhanh chóng tiêu diệt hết cả hai chén cơm.
Sở Hà liếc mắt nhìn, thấy cậu vui vẻ giơ chén cơm nói với bác Phúc: “Cho cháu thêm một chén nữa!”
“Không được ăn nữa!”
Sở Hà vội nói: “Hôm nay con đã ăn hai chén rồi!”
Còn ăn nữa thì bụng cậu sẽ vỡ ra mất.
Tiểu Bảo ấm ức trề môi, bác Phúc cũng nói: “Tiểu Bảo ngoan, hôm nay ăn vậy là được rồi!”
Ăn nhiều sẽ có ít cho sự tăng trưởng của con nít.
Bác Phúc cũng cảm thấy có gì kỳ lạ.
Tiểu Bảo vừa bỏ chén cơm xuống, xoay đầu nhìn thấy Cố Cảnh Liên cũng đã ăn xong, lập tức nói: “Cha, cha cũng ăn xong rồi đúng không?”
Cố Cảnh Liên không lên tiếng.
Rất rõ ràng, tâm trạng của anh không vui.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc