Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1743

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tại đất nước này, không hề có lính đánh thuê. Dù là lính đánh thuê gì thì cũng là phi pháp.
Chỉ có ở những quốc gia khác, nhất là những nơi chìm trong chiến loạn, mới sở hữu các đội lính đánh thuê đặc biệt.
Sở Hà quay lại hỏi ngược: “Có gì kỳ lạ à?”
“Em không sợ ૮ɦếƭ sao?”
“Nếu sợ ૮ɦếƭ, thì sẽ không làm công việc như thế. Nhưng không sợ ૮ɦếƭ không có nghĩa là muốn ૮ɦếƭ. Ai cũng muốn mình được toàn mạng, nếu không muốn sống, thì nhảy sông tự tử dễ hơn nhiều.”
Trở thành lính đánh thuê là vì mục đích sinh tồn.
Lính đánh thuê được trả thù lao rất hậu, thu nhập vô cùng khấm khá.
Bình thường, khi nhận một nhiệm vụ, lương khởi điểm là mười vạn. Ở thời điểm đó, số tiền ấy hẳn nhiên là hơn cả kỳ vọng của nhiều người.
Theo logic, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, Sở Hà hẳn là cũng tích lũy được không ít tài sản.
Đúng là cô để dành được khá nhiều tiền.
Ba năm dài làm lính đánh thuê kiếm sống, cô đã tích lũy được một món tiền mấy trăm vạn.
Nhưng mà…
Ngoại trừ chi tiêu hàng ngày, cộng thêm chi phí mua một căn chung cư ở San Francisco, số tiền còn lại cô đều quyên góp cho các tổ chức từ thiện cho người tị nạn.
Khi còn ở Interpol, tiền lương so với thời làm lính đánh thuê ít hơn rất nhiều.
Rồi sau khi cô mất tích, tổ chức nhất định nghĩ rằng cô đã ૮ɦếƭ, vì thế tài khoản của cô cũng không cần thiết nữa.
Cô cũng không lưu luyến phần tài sản này lắm.
Sở Hà rất hiếm khi nói về chuyện quá khứ. Không biết vì sao, sau khi đăng ký kết hôn ngày hôm nay, cô có nhiều cảm xúc khó tả.
Trước kia, cô có mơ cũng không dám nghĩ rằng, rồi có một ngày, mình lại sống được một cuộc đời yên ổn.
Có một ông chồng trên danh nghĩa, có con, có một gia đình hoàn chỉnh.
Cô có mơ cũng không dám nghĩ về chuyện đã xảy ra.
“Có thể là do hoàn cảnh thuở bé.”
Sở Hà nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt vô cùng ung dung: “Thuở nhỏ, ở đất nước tôi sinh ra, chiến tranh nhiều vô số, đánh nhau liên miên. Lúc còn trẻ, tôi đã trải qua hàng loạt những biến cố lớn, nhà tan cửa nát, trôi dạt khắp nơi. Tôi đến nước Mỹ bằng thuyền cứu hộ nhân đạo. Lúc đó, mới an toàn đặt chân đến thiên đường Mỹ quốc. Ngay từ đầu, tôi muốn làm lính đánh thuê là vì muốn báo thù.”
“Báo thù?”
“Tôi muốn mình ngày càng mạnh mẽ hơn để giữ gìn hòa bình sau này. Rồi đợi cho đến khi đủ mạnh, tôi sẽ chính tay Gi*t kẻ thù của mình. Nhưng đến khi tôi trưởng thành mới phát hiện ra, tổ chức phản loạn hại tôi nhà tan cửa nát đã sớm bị tiêu diệt. Vì thế, nguyện vọng này liền biến thành mong muốn giữ gìn hòa bình thế giới.”
Sở Hà nói xong, cảm thấy thật buồn cười với suy nghĩ ngây thơ hồi trẻ, bản thân lại còn có một thời thơ dại như cô học sinh cấp hai mới lớn.
“Thật là buồn cười đúng không? Khi còn trẻ, trong mắt tôi, lính đánh thuê là công việc thật cao quý. Bởi vì, ở rất nhiều quốc gia chiến tranh, ngoài lực lượng gìn giữ hòa bình, và nhiều nhóm nổi loạn, còn có các toán lính đánh thuê được điều thẳng từ chính phủ. Ngày xưa, tôi được một lính đánh thuê cứu ra khỏi khói lửa chiến tranh. Khi đó, tôi nghĩ, lớn lên nhất định phải trở thành người dũng cảm.”
Nhưng sau này lớn lên mới phát hiện ra rằng, thế giới này hóa ra lại phức tạp đến thế, không hề giống như tưởng tượng của cô.
Cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu nhất định không thể tồn tại.
Trong nhận định ban đầu của các tổ chức này, chẳng qua là vì chính phủ kia không có năng lực cùng sự thiếu minh bạch nên phối hợp để đánh lại mà thôi.
Nhưng dù tự xưng là quân đội chính nghĩa, họ cũng chẳng vì lợi ích của quốc gia sở tại, mà là giành dầu mỏ cùng tài nguyên khí đốt mà thôi, chính là kẻ đi xâm lược.
Vì thế, cô liền rời khỏi đội lính đánh thuê, gia nhập Interpol.
“Trên thế giới này, không tồn tại chính nghĩa tuyệt đối, lại càng không tồn tại cái ác tuyệt đối, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu thôi.”
Sở Hà chậm rãi nói: “Có lẽ tôi nói lời này hơi buồn cười, nhưng chính nghĩa tuyệt đối của anh, cũng chẳng qua là vì tư lợi, chủ nghĩa bá quyền mà thôi.”
Lý Hiểu Phong trừng mắt nhìn cô, nhất thời không thể tiêu hóa nổi những lời cô nói.
Sở Hà thấy anh vẫn nhìn mình, không khỏi thấy kỳ lạ: “Sao vậy?”
“Không có gì! Chẳng là, đây là lần đầu tôi nghe thấy có người nói như vậy.”
Lý Hiểu Phong lắc đầu, thở dài thườn thượt: “Có lẽ đúng như em nói, thế giới này về cơ bản không tồn tại chính nghĩa tuyệt đối.”
Anh chuyển đề tài, hỏi: “Vậy sao em lại rời khỏi Interpol?”
“À.”
“Interpol, đó là tổ chức chính nghĩa có quyền uy cao nhất. Nghe nói, cô từng là thanh tra phòng chống tội phạm tối cao, tại sao lại chạy đến đây, làm một chức cảnh sát nhỏ bé?”
Sở Hà liếm môi, nói: “Tùy hoàn cảnh mà thích ứng thôi.”

Khi Cố Cảnh Liên từ công ty về nhà, mới vừa bước vào cửa, liền loáng thoáng nghe thấy mấy tên thủ hạ tụm lại một góc bảo nhau: “Không ngờ ông chủ lại ăn ảnh đến vậy, nhiều ngôi sao chụp ảnh thẻ đều không đẹp bằng đâu!”
“Nhưng chị Sở lên hình nhìn hơi béo! May là, vóc dáng của cô ấy rất gầy rồi đó, trước ống kính trông thật đẹp.”
“Anh còn chưa thấy bác Phúc hôm nay vui thế nào đâu! Bây giờ, ông chủ kết hôn với chị Sở rồi, ông ấy xem như đã giải quyết xong một chuyện đau đầu!”
Hai người nọ đang quét sân, rôm rả thảo luận.
Đang quét, bỗng nhiên quét trúng một đôi giày da tinh xảo.
Hai người đàn ông bị ăn một cước vào mặt. Mắt ngước lên nhìn đôi chân thon dài, đẹp như trên mạng. Khuôn mặt thâm trầm, tuấn tú của Cố Cảnh Liên đập vào mắt.
“…”
Hai người kia chớp chớp mắt, khóe môi run rẩy. Họ lúng túng đứng thẳng lên, lộ ra một nụ cười khen ngợi.
“Ông chủ! Ha ha… ”
“Ngài trở về rồi à…? Ha ha… ”
Cố Cảnh Liên quét một ánh nhìn lạnh lùng qua người bọn họ, hỏi: “Các người xem ảnh ở đâu?”
“Chính là… ảnh chụp trên giấy chứng nhận kết hôn… Á… ”
Nói mới nửa câu, hai người nọ không dám nói tiếp.
Đơn giản là, bọn họ thấy sắc mặt Cố Cảnh Liên càng lúc càng tối sầm lại.
“Bác Phúc!”
Cố Cảnh Liên đi lên lầu, đá mạnh cửa thư phòng mở ra. Bác Phúc đang cẩn thận lau chùi chiếc bàn thì bị một âm thanh như tiếng nổ vang lên, dọa đến mức chiếc khăn thiếu chút nữa bay luôn.
Bác Phúc xoay người, bị bộ dạng hùng hổ đáng sợ của Cố Cảnh Liên dọa tới mức răng đánh lập cập, lắp bắp nói: “Ông ông ông ông… ông chủ!”
Ông cúi mình, chạy lại đón: “Ha ha, ngài đã về rồi… ”
Sắc mặt Cố Cảnh Liên tái mét, nắm lấy áo ông ấy, trừng mắt, nghiến răng hỏi: “Giấy kết hôn đâu?”
“Cất cất cất cất cất ở trong ngăn kéo của ngài… ”
“Tôi không phải đã bảo ông, đừng cho người khác xem mà!”
Cố Cảnh Liên ghé sát vào ông, giọng lạnh băng hỏi: “Lời tôi nói ông xem như gió thoảng bên tai?”
“…”
Xoẹt!
Ông bị phản bội!?
Là đứa thối tha nào, bô lô ba la không biết xấu hổ? Không phải ông đã cảnh cáo phải giữ bí mật sao?!
“Tôi… Tôi rõ ràng đã cất giấu rất kỹ!”
Bác Phúc lập tức nghiêm mặt, nói thật rõ từng từ: “Nhất định là có kẻ nào xem trộm rồi!”
Cố Cảnh Liên nheo mắt: “Ý của ông, là đám người đó xếp hàng vào thư phòng để nhìn trộm à?!”
Bác Phúc: “…”
Có ai không, cứu ông với!
Mặt bác Phúc run run sợ hãi, nhưng giây tiếp theo, tiểu thiên sứ cứu mạng ông liền giáng trần rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc