Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 1742

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Nè! Mau đến đây xem này! Giấy kết hôn của ông chủ!”
“Cho tôi xem, cho tôi xem!”
“Trời ạ! Vẻ mặt của ông chủ sao kỳ quái vậy? Chụp có cái hình mà cũng không cười một chút?”
“Mau cho tôi xem!”

Mới vừa về đến Cố gia, bác Phúc liền thần thái hớn hở nói: “Đây là giấy kết hôn của ông chủ!”
Một đám thuộc hạ đón lấy, mọi người đều tranh giành truyền nhau mà xem.
Bác Phúc đưa cho bọn họ đồng thời cảnh cáo: “Các ngươi xem qua coi như không thấy nhé! Nếu không ông chủ nhất định giận!”
“Biết rồi bác Phúc!”
Giấy kết hôn trong tay một đám người truyền tay nhau mà xem.
Tiểu Bảo ngủ trưa tỉnh dậy nghe được âm thanh xao động dưới lầu, còn tưởng rằng trò chơi vui nhộn gì lập tức hưng phấn chạy xuống lầu, đã thấy một đám người không hiểu tại sao kích động tranh nhau tờ giấy chứng nhận màu đỏ.
“Cái gì vậy nè!”
Tiểu Bảo chạy trước chạy sau lại còn nhón chân, lại nhảy lên nhảy xuống, giơ móng vuốt nhỏ nói: “Con cũng phải xem! Cho con xem với! Cho con xem với nào!”
Bác Phúc đi tới lập tức ôm Tiểu Bảo vào trong иgự¢ lòng, vuốt cái sống mũi của cậu ấy một cái: “Tỉnh ngủ rồi à?”
Tiểu Bảo gật gật đầu tò mò hỏi han: “Bác Phúc, bọn họ cầm trong tay cái gì vậy á?”
“Giấy kết hôn của cha và mẹ con!”
“Oa!”
Tiểu Bảo kinh hô một tiếng giơ tay muốn xem.
“Đây, tiểu thiếu gia, cho cậu xem!”
Tiểu Bảo lập tức tiếp nhận trong tay giấy kết hôn, cậu ấy nhìn bìa mặt một chút, bối cảnh màu đỏ, một cái quốc huy trên đó có một dãy chữ nhỏ, mà phía dưới cùng có ba chữ dán vàng hiển thị rõ vô cùng.
Cậu ấy tò mò chỉ vào ba chữ này ngập ngừng nói: “Không biết đây là những chữ gì.”
“Ba chữ này phân biệt đọc ‘Giấy’, ‘Kết’, ‘Hôn’!”
Tiểu Bảo mở ra liền rõ ràng thấy trên dãy hiệu bối cảnh màu đỏ, Cố Cảnh Liên trút bỏ áo vest, áo sơ mi màu trắng có vẻ nho nhã tuấn tú, một bên Sở Hà mặc một bộ đầm màu trắng tinh, phối hợp với áo sơ mi màu trắng của anh ấy rất là hợp nhau, hai người ngồi trước màn màu đỏ.
Chỉ là vẻ mặt của Cố Cảnh Liên vẫn lạnh lùng như cũ, mà Sở Hà cười thì cười rồi như lại không được tự nhiên.
“Mẹ đẹp quá! Nhưng mà… Tại sao cảm giác cái hình chụp lên có vẻ mập một chút.”
Ống kính máy ảnh của Cục Dân Chính có độc.
Chụp hình lên mập mười kg.
Khuôn mặt của Sở Hà vốn dĩ gầy chút, nhưng do góc mở rộng của ống kính có vẻ có chút mập mạp, nhưng mà ngũ quan vẫn xinh đẹp như cũ.
Cố Cảnh Liên và người thật cũng không có gì khác nhau, anh ấy góc cạnh rõ ràng ngũ quan sâu sắc, cho dù ống kính có độc như thế nào vẫn không thể che dấu được nửa phần đẹp trai của anh ấy.
“Nhưng mà! Vẫn là nhìn rất đẹp!”
Tiểu bảo giống như ôm bảo bối ôm lấy giấy kết hôn vào trong lòng không nỡ buông tay ra.
Cậu ấy rõ ràng rất hưng phấn, Sở Hà cùng Cố Cảnh Liên đăng ký, hơn ai hết cậu ấy là người vui mừng nhất!
Thế cho nên tận mắt sờ được giấy kết hôn rồi, cậu ấy có chút xúc động không hiểu được, khóe mắt không khỏi nổi lên ý muốn khóc.
Bác Phúc thấy vậy không khỏi cười nói: “Thằng nhóc này tại sao lại khóc nữa rồi?”
Tiểu Bảo vội vàng dịu mắt hít hít cái mũi nói: “Con mới không có khóc đó!”
Trên khuôn mặt trắng nõn của cậu ấy hiện lên vẻ cười hạnh phúc: “Con rất vui mừng đó!”
Cậu ấy vui mừng quá!
Cho nên không kìm đượcnỗi lòng khóc vì mừng quá!
Mẹ với cha rốt cuộc cũng ở cùng nhau rồi, lần này họ thật sự là vợ chồng trên danh nghĩa rồi!
Tiểu Bảo lúc này mới an tâm không cần lo lắng nữa, về sau mẹ sẽ bị người đàn ông xấu nào lừa gạt đi mất, cũng không cần lo lắng cha sẽ cưới người đàn bà khác, kiếm mẹ kế cho cậu ấy nữa!
Lần này tâm nguyện của Tiểu Bảo mới thật sự là chắc chắn rồi.
Khi Sở Hà hộc tốc chạy đến sở cảnh sát, thì đã muộn mất hai giờ.
“Sở Hà, sao giờ này cô mới đến?”
Một đồng nghiệp bất mãn nói: “Nếu không phải vì cô, tôi đã sớm tan làm rồi! Cô mà đến trễ thêm chút nữa, là đến giờ tan tầm luôn!”
Sở Hà có chút ngượng ngùng, nói: “Thật có lỗi, Cục Dân Chính hơi đông người, nên có chút chậm trễ.”
“Hả?”
Anh đồng nghiệp nọ kinh ngạc: “Cô thực sự đi đăng ký kết hôn sao?”
Sở Hà ngơ ngác: “… Hôm qua, tôi đã nói rồi mà.”
“Tôi còn nghĩ là cô uống rượu vào nên đùa giỡn thế thôi! Nhưng nói thật là, Sở Hà, tửu lượng của cô thật sự… rất khủng. Cô có bao giờ uống say không?”
Sở Hà lắc đầu: “Không có, nhưng tôi cũng không hay uống rượu.”
Cô đã hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn. Khi vào văn phòng, cô thấy Lý Hiểu Phong cũng quay về văn phòng rồi. Anh trông thấy cô, nhưng nhanh chóng lảng ánh nhìn sang chỗ khác một cách lúng túng. Cô bước về phía văn phòng, anh liền hỏi: “Sao giờ này mới đến?”
“À… ”
Sở Hà giải thích một lần nữa.
Lý Hiểu Phong biết cô đi đăng ký kết hôn, ánh mắt không khỏi ánh lên vẻ thất vọng.
Sở Hà đi đến trước bàn làm việc, tạm thời cất giấy chứng nhận kết hôn vào trong ngăn kéo. Bỗng, nhớ đến gì đó, cô quay đầu hỏi: “Đội trưởng, tôi có thể hỏi chuyện này được không?”
“Được, cứ hỏi đi.”
“Cố gia… Vì sao đó là từ không được nhắc đến?”
Sở Hà vừa dứt lời, đã thấy mặt Lý Hiểu Phong sốc đôi chút. Anh chậm rãi ngồi xuống ghế dựa, nhẹ nhàng hỏi: “Sao đột nhiên lại hỏi?”
“À… ”
Sắc mặt Sở Hà có chút bối rối: “Không có gì, bỗng nhiên thấy kỳ lạ mà thôi.”
“Em hẳn là đã nghe qua, Bắc Kinh Cố Gia?”
“Phải.”
“Mấy chục năm trước, cái tên Cố gia này không ai dám nhắc tới.”
Lý Hiểu Phong nói tiếp: “Nhưng mấy năm gần đây, thế lực Cố gia đã phân tán rất nhiều, nhiều sản nghiệp cũng dần được tẩy trắng thông qua một số cách. Nói đúng ra, Cố gia đã không còn hoàn toàn là tập đoàn xã hội đen nữa.”
Sở Hà nheo mắt, nghe Lý Hiểu Phong nói mà bất bình: “Nhưng, Cố gia đối với tôi mà nói, cũng thật nhục nhã!”
“Sao vậy?”
Sở Hà bắt gặp phản ứng mạnh mẽ như thế của Lý Hiểu Phong, cảm giác thật kỳ quặc.
Lý Hiểu Phong hít một hơi thật sâu, nhưng không nói tiếp, chỉ thản nhiên đáp: “Nhiều năm trôi qua rồi, có nhắc đến hay không cũng thế.”
Nói xong, anh đứng dậy, đi đến cửa, châm một điếu thuốc.
Sở Hà nghịch cây 乃út mực, không nói gì nữa.
Lý Hiểu Phong bỗng nói: “Sở Hà, về chuyện đêm qua… ”
Anh đột ngột xoay người, vẻ mặt ảm đạm nói: “Nếu em không thấy thoải mái về chuyện đó, thì hãy quên đi!”
Sở Hà nói: “Đêm qua, anh uống say, tôi cũng không xem chuyện đó là thật.”
Lý Hiểu Phong giật mình, nhoẻn miệng cười, hơi bối rối sờ vào sau gáy, bất đắc dĩ lắc đầu: “Lần đầu tiên trong đời theo đuổi một cô gái, kết quả cuối cùng là thất bại, thật là thảm mà!”
“Tôi cũng là lần đầu tiên được người khác thổ lộ.”
“Hả… ”
Sở Hà tựa lưng vào ghế, thở dài: “Trước kia, tôi luôn cảm thấy rằng chuyện yêu đương nằm ngoài tầm mình rất xa! Kết hôn, sinh con, tôi đều không hề mảy may nghĩ đến. Khi đó, tôi vẫn còn là lính đánh thuê, chỉ biết sống ngày nào hay ngày ấy, ai mà biết được, mai có ૮ɦếƭ không, rồi người nào sẽ đi trước.”
“Vì sao cô lại lựa chọn làm lính đánh thuê?”
Lý Hiểu Phong không khỏi cảm thấy tò mò: “Một cô gái làm lính đánh thuê, quả thật là vô cùng kỳ lạ!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc